Bà Cốt Khương Tô

Chương 345

Chương 345Chương 345
Sự phát triển của công nghệ và y học hiện đại đã mang đến cho anh ta nhiều cơ hội hơn. Máu của Khương Tô sẽ chảy trong cơ thể anh ta, máu của anh ta cũng sẽ chảy trong cơ thể của Khương Tô, anh ta rất phấn khích, dường như giữa anh ta và Khương Tô sẽ hình thành một mối liên kết vô hình, điều này sẽ khiến bọn họ trở nên thân mật hơn.
"Anh thật sự điên rồi." Ánh mắt Khương Tô thậm chí còn mang theo một chút thương hại.
"Đừng nhìn tôi như vậy." Ngụy Tần đưa tay che mắt cô lại: "Tôi không thích."
Khương Tô bị Ngụy Tần dùng vải che mắt lại.
Trước mắt là một mảnh mơ hồ.
Cô cảm giác như bị kim đâm vào da, xuyên vào mạch máu, sau đó máu theo mũi kim từ từ chảy ra khỏi cơ thể, Khương Tô lại chìm vào giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu, cô bị một tiếng vang thật lớn đánh thức.
Giống như có ai đó thả một quả bom xuống đất khiến nó phát nổ, làm rung chuyển cả tầng hầm.
"Cô đợi ở chỗ này, tôi đi ra xem thử xem." Sắc mặt Ngụy Tần lúc này cũng có chút nhợt nhạt, anh ta vô cùng cẩn thận rút kim trên tay Khương Tô ra, sau khi rút kim tiêm lập tức lấy còng tay định chế riêng cho Khương Tô đem tay chân của cô đều xích tay tên bàn giải phẫu, sau đó lập tức đứng dậy sắc mặt u ám đi ra ngoài.
Thể chất của Khương Tô vốn dĩ không giống với người bình thường, đương nhiên bản thân Ngụy Tần cũng biết, cho nên thuốc tiêm vào cô cũng tỉnh khiết tới mức có thể hạ gục một con voi.
Nhưng Khương Tô vẫn còn chút tỉnh táo, tuy tay chân mặc dù yếu đi nhưng cũng không phải đến mức không thể đi lại, chỉ là cô đi không vững mà thôi, cho nên sự thận trọng của Ngụy Tần đã có tác dụng, cô cử động tay chân phát hiện cái còng giống như được thiết kế riêng cho cô vậy, gắn chặt vào cổ tay và mắt cá chân đến mức không có cách nào rút ra được.
Cô chỉ có thể tiếp tục bị che mắt mà nằm trên bàn giải phẫu.
Cô mơ hồ có chút chờ mong, có lẽ là Địch Cận Duật tới tìm cô.
Nhưng cô lại lo lắng, Ngụy Tần "sống" nhiều năm như vậy, lúc trước anh ta là một thầy luyện đan, thủ đoạn không tầm thường, qua nhiều năm nhr/ vây chỉ có càng này càng manh. Cô cũng biết Địch Cận Duật lợi hại, nhưng cũng chỉ ở khía cạnh nghe nói, chưa từng tận mắt thấy anh chiến đấu với người cùng đẳng cấp, trong lòng vẫn thấy bất an.
Nhưng mà cô lo lắng cũng vô ích, bây giờ cô hoàn toàn bị xích lại không động đậy được.
Bên trên giống như đang có đánh nhau, tiếng đánh nhau vô cùng kịch liệt, hoàn toàn chính là tư thế muốn phá nhà.
Khương Tô yên lặng chờ đợi.
Chờ phía trên phân thắng bại.
Nhưng chẳng qua bao lâu, Khương Tô đã nghe thấy phía trên truyền đến tiếng gầm giận dữ của mãnh thú! Sau đó là âm thanh của bức tường sụp đổ.
Khương Tô sửng sốt.
Người đánh nhau với Ngụy Tần bên trên không phải Địch Cận Duật sao? Nghe âm thanh giống như một con quái vật.
Tiếng gầm gừ kia không giống Hắc Thuật, lại càng không phải Lê Thuật.
Đó là ai?
Chẳng lẽ lại là kẻ thù của Ngụy Tần tìm đến trả thù?
Tốt nhất là trực tiếp giết luôn Ngụy Tần đi, miễn cho cô lại phải ra tay, nhưng mà nghĩ đến nếu Ngụy Tần chết, Mạn Lệ tìm xuống chỗ này, bây giờ cô hoàn toàn không có sức chống trả, nếu như rơi vào tay Mạn Lệ sẽ càng bị tra tấn nhiều hơn, cô lại đổi ý, trước tiên vẫn không muốn Ngụy Tần chết.
Khương Tô vừa suy nghĩ miên man vừa phân tích tình hình chiến đấu bên trên.
Điều khiến cô khiếp sợ chính là, Ngụy Tần dường như có khả năng thắng được con yêu quái kia, cô chỉ có thể nghe thấy yêu quái không ngừng phát ra tiếng gầm giận dữ, nhưng lại không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào của Ngụy Tần.
Tiếng đánh nhau phía trên dần yếu đi, không phải ngừng lại, mà giống như từ trong nhà đánh nhau ra tới bên ngoài, âm thanh cô nghe được càng lúc càng nhỏ.
Khương Tô cảm nhận được yêu khí mạnh mẽ trên thân con quái vật kia, chỉ sợ cũng không thua gì Hắc Thuật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận