Bà Cốt Khương Tô

Chương 134

Chương 134Chương 134
Một, hai, ba, bốn, năm... sáu?
Đồng tử Khương Tô co lại, sao lại có sáu người?
Cô lại bước thêm một bước nhỏ về phía trước, lúc này Khương Tô dồn toàn bộ sự chú ý vào bên đó, nên nhất thời không chú ý dưới chân, một chân giẫm xuống, một viên gạch vụn bên cạnh bị cô giẫm phải, cô loạng choạng, suýt nữa thì ngã, cũng may đã kịp thời nhấc chân lên, cho cơ thể ổn định mới không ngã xuống, nhưng lại nhìn thấy viên gạch bị mình giẫm ùng ục lăn xuống, phát ra thứ âm thanh chói tai khác thường trong đêm đen tĩnh lặng!
Người đàn ông đang cúi lạy trên mặt đất không mảy may ngạc nhiên khi bị kinh động, bất chợt đứng thẳng dậy, nhìn sang bên cạnh: "Ai đó?!"
Gã là một người đàn ông trung niên, khoảng chừng năm mươi tuổi, mặc áo khoác màu xám, vẻ ngoài không làm kinh ngạc, nhưng đôi mắt lại ác liệt khác thường, mang theo tia sáng lấp lánh.
Cái chân vừa nhấc lên của Khương Tô còn chưa kịp đặt xuống, ngay lúc này lại bị người đàn ông đó nhìn chằm chằm, nên càng thêm cứng ngắc, không dám động đậy.
Tầm mắt của gã rơi vào những viên gạch đang từ bên trên lăn xuống, sau đó chậm rãi di chuyển lên trên, ánh mắt u ám rơi vào chỗ Khương Tô đang đứng.
Khương Tô nín thở, nhấc một chân lên, chỉ đứng bằng một chân trên viên gạch không hề cân đối thì thật sự không dễ dàng để giữ thăng bằng, đôi mắt không nhìn người đàn ông đó mà là nhìn vào chân mình, thu lại hoàn toàn hơi thở của bản thân, người mang năm giác quan nhạy cảm có sự cảm ứng vô cùng mãnh liệt với ánh mắt của người khác.
Lúc này, người đàn ông đó cũng không bỏ qua, từ trên mặt đất chậm rãi đứng dậy, đi thẳng về phía bên này.
Khương Tô vội vàng quay đầu nhìn về nơi cô và Địch Cận Duật vừa trốn khi nãy, nhưng lại không thấy bóng dáng Địch Cận Duật đâu, cũng không biết là chết ở đâu rồi.
Thấy người đàn ông đó đã đi tới, thậm chí gã còn rút ra một con dao nhỏ từ thắt lưng, trong mắt lấp lóe vẻ dữ tợn.
Cái đồ chết tiệt Địch Cận Duật!
Loại đồng đội lợn gì thế!
KhiZzna Tô âm thầm chửi rủa Địch Cân Du↠môt trân. đầng thời cô cẩn thận nhấc nhẹ cái chân đó lên, rồi lại nhẹ nhàng đặt lên một viên gạch tương đối vững chắc, sau đó từ từ chậm rãi ngồi xổm xuống, tay bám vào một viên gạch, chờ đến khi người đàn ông đến gần hơn một chút, cô sẽ lập tức ném viên gạch này đi!
Cô cúi đầu nhìn chân người đàn ông, thầm nhẩm trong lòng: Mội... Hai... Bail
Đúng lúc này!
Một tiếng vang xé toạc không khí!
Khương Tô ngẩng đầu lên, thì thấy một viên gạch đang bay về phía mình!
Không, là bay về hướng người đàn ông đó.
Người đàn ông trung niên lập tức luống cuống né sang một bên.
Viên gạch đó đùng một cái! Đập lên đống gạch đổ nát dưới chân Khương Tô, nứt thành hai mảnh.
Khương Tô lại ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy Địch Cận Duật không biết từ đâu xuất hiện, viên đá vừa rồi là do anh ném, lúc này, trong tay anh không cầm viên gạch mà là cầm một khẩu súng, miệng súng đen kịt nhắm thẳng vào người đàn ông vừa đứng vững, vẻ mặt lạnh lùng.
"Bỏ dao xuống." Bàn tay cầm súng của Địch Cận Duật không hề lay động, từ bên này đi tới.
Người đàn ông trung niên nhìn anh, không buông con dao trong tay xuống ngay lập tức, giọng của gã có hơi khàn khàn, ánh mắt u ám nhìn Địch Cận Duật, hỏi: "Anh là ai?"
"Cảnh sát." Địch Cận Duật trả lời gã: "Bỏ dao của ông xuống."
Người đàn ông trung niên quay đầu nhìn bàn thờ, sau đó nắm chặt con dao, nhìn lại Địch Cận Duật rồi nói: "Sao anh tìm được nơi này?!"
Khương Tô thấy gã cứ nhìn về phía bàn thờ, biết có chuyện không ổn, lập tức đứng dậy từ đống đá vụn rồi đi đến bên đó.
Cô vừa cử động, những viên gạch trong đống gạch vụn lại không ổn định, mặc dù người khác không thấy cô, nhưng những viên gạch vẫn vang lên, người đàn ông trung niên ngay lập tức mặc kệ Địch Cận Duật đang chĩa súng vào mình, chỉ lao thằng về phía Khương Tô! Khương Tô phản ứng rất nhanh, hơn nữa còn dựa vào việc gã không nhìn thấy mình, nên thoắt cái đã tránh đi, sau đó nhảy xuống từ đống gạch vụn, chạy về phía bàn thờ, nhưng cô không để ý, khi nhảy xuống thì lá bùa Ẩn Thân trên người mình đã rơi ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận