Bà Cốt Khương Tô

Chương 302

Chương 302Chương 302
Trong khoảnh khắc đó, Khương Tô con ngươi co rút.
Cô đứng lại, vụt xoay người.
Trên con đường nhỏ trừ cô ra không có một ai.
Khi làn gió vừa rồi thổi qua, Khương Tô rõ ràng cảm giác được một luồng hơi thở, tuy biến mất ngay nhưng vẫn rõ rệt.
Khương Tô thậm chí trong một giây cảm giác có một bàn tay phất qua tóc của mình.
Lúc này, sau bức tường cách chỗ của Khương Tô mấy chục mét.
Người đàn ông nhìn bàn tay đã vuốt sợi tóc của Khương Tô, thẫn thờ cả buổi mới nhẹ nhàng nắm chặt tay, khi nhìn phương hướng nào đó, trong con ngươi ác nghiệt tràn ngập dục vọng chiếm hữu điên cuồng. ...
Khương Tô vốn định tìm Lê Thuật, nhưng cô đổi ý.
Khương Tô mơ hồ dự cảm đến cái gì, nhưng quá mông lung.
Khương Tô về nhà, cô quyết định chủ động liên hệ với Hắc Thuật, tìm hiểu rõ sự tình.
Khương Tô khóa cửa lại, kéo cái hòm giấu dưới gầm giường ra.
Cô lục tìm trong hòm, cuối cùng tìm được một hộp nhỏ nằm trong góc.
Khương Tô mở hộp ra, là một thứ màu trắng đông lại giống như mỡ heo.
Khương Tô dùng ngón tay moi một ít ra, bôi đều lên cổ tay đeo vòng bạc và trên tay, sau đó bôi xong thì tay cô như bọc một lớp dầu mỡ, vòng bạc kề sát làn da đã bị cô nhẹ nhàng tháo xuống, ném vào hộp nhỏ tạo hình phong cách cổ xưa, đóng nắp lại.
Cùng lúc đó.
Nhân viên bộ môn giám sát của Cục Quản Yêu phụ trách theo dõi vòng tay này phát hiện ra lạ thường, kinh ngạc nói:
"Đã mất tín hiệu của vòng tay số 126."...
Khương Tô ném vòng tay vào hộp nhỏ, lại móc ra một chai sứ nhỏ màu trắng cổ xưa từ vách ngăn của hòm.
Trong này đựng tỉnh huyết của Hắc Thuật.
Khương Tô thò tay vào chấm một ít vạch một vệt máu dài giữa hai chân màv eau đó cắn rách naán †av: bôi máu lên vết máu kia. Khương Tô chậm rãi nhắm mắt lại.
Trong tầng hầm một tòa kiến trúc ở Thành Bắc, Hắc Thuật bị Cục Quản Yêu truy nã toàn thành phố đang chợp mắt.
Hắc Thuật bỗng nhiên mở mắt ra, con ngươi yêu dị một màu vàng một màu xanh phát sáng trong căn phòng mờ tối.
Trong đầu vang lên âm thanh không thuộc về cậu ta.
Hắc Thuật chậm rãi nhắm hai mắt lại, sau gáy gối lên hai tay, khỏe môi cong lên:
"Khương Tô."
Khi linh thức của Khương Tô nối với Hắc Thuật, khoảnh khắc cậu ta mở mắt ra, cô nhìn thấy mọi thứ mà cậu ta trông thấy.
"Ngươi bây giờ đang ở đâu?"
Thoạt trông hoàn cảnh không tốt lắm.
"Nơi ẩn thân của một yêu quái nhỏ." Hắc Thuật nói: "Ta tối hôm qua bị người của Cục Quản Yêu đuổi theo cả buổi tối, khó khăn lắm mới thoát khỏi bọn họ."
"Ngươi bị thương?" Khương Tô hỏi, cô cảm giác sự yếu ớt của Hắc Thuật.
"Cục Quản Yêu tìm tới cô?" Hắc Thuật không đáp lại Khương Tô mà hỏi ngược lại.
"Ta là người đảm bảo của ngươi. Hiện tại ngươi bị truy nã, ta cũng bị Cục Quản Yêu giám thị." Khương Tô nói.
"Người họ Địch kia đâu?" Hắc Thuật hỏi.
"Nếu không nhờ chú ấy thì hiện tại ta không có cơ hội kết nối linh thức với ngươi." Khương Tô nói: "Thời gian của ta không nhiều, ngươi bớt nói nhảm đi. Rốt cuộc phát sinh chuyện gì?"
Khi người của Cục Quản Yêu phát hiện không thể nhận tín hiệu của vòng tay thì sẽ rất nhanh có người chạy tới.
Khi linh thức của cả hai kết tối, Khương Tô làm bên chủ nhân trong khế ước chủ tớ có thể tra xét nội dung trong đầu đối phương.
Nhưng Hắc Thuật cực kỳ phản cảm loại hành vi này.
Về điểm này thì bất ngờ là Khương Tô rất tôn trọng Hắc Thuật, chưa từng tự ý tra xét ký ức của cậu ta mà không hỏi ý.
Hắc Thuật lười tốn sức, nói:
"^Â tri tiến xem ký ức tếi đó của †a đi" Khương Tô cũng không nói nhảm nhiều, trực tiếp dùng linh thức lọc ra ký ức tối hôm đó của Hắc Thuật. ...
"Các người là ai?" Ông Tôn nhìn hai người nam và nữ vẻ mặt lạnh lùng đứng ngoài cổng, có chút kinh ngạc hỏi.
Cô gái trẻ hỏi:
"Khương Tô có ở nhà không?"
Ông Tôn cảnh giác hỏi:
"Các người là ai? Tìm cô ấy làm gì?"
Ngay lúc này, trong nhà vọng ra giọng nói lười biếng của Khương Tô:
"Ông Tôn, cho họ vào đi."
Hai người nam và nữ liếc nhau.
Ông Tôn tránh đường.
Hai người kia cùng nhau đi vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận