Bà Cốt Khương Tô

Chương 103

Chương 103Chương 103
Nếu một cô gái khác làm ra hành động này thì có vẻ hơi giả tạo nhưng khi người đó là cô thì lại tạo cho người khác cảm giác vô cùng tự nhiên, vừa ngây thơ vừa không có ác ý.
Nhưng Địch Cận Duật lại làm ra vẻ mặt thờ ơ, chỉ lạnh lùng nhìn cô.
"Đội trưởng Địch?"
Lúc này, có một giọng nói trong trẻo vang lên.
Một cô gái trẻ mặc áo gió màu trắng nhạt bước xuống xe, nhìn Địch Cận Duật với vẻ hơi khó hiểu, sau đó ánh mắt rơi vào khuôn mặt của Khương Tô, cô ấy vô tình bị quần áo đắt tiền trên người Khương Tô thu hút, nhưng cũng chỉ đơn giản nhìn lướt qua một lần rồi lại nhẹ nhàng mỉm cười với Khương Tô: "Xin chào." Sau đó vừa cười vừa hỏi Địch Cận Duật: "Đây có phải là cô em gái mà anh quen không?"
Khuôn mặt của cô ấy sắc sảo, dáng người cao gầy, mặc áo gió màu trắng, quần jean xanh nhạt, giày thể thao màu trắng, tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng, cả người toát ra vẻ sạch sẽ, gọn gàng, khá là mạnh mẽ.
"Chào chị." Khương Tô chớp mắt, giả bộ ngoan ngoãn.
Ninh Hiểu bị sự lanh lợi của Khương Tô chọc cười: "Cô em gái này của anh đúng là người gặp người thích." Nói xong cô ấy còn liếc mắt trêu Địch Cận Duật, vừa cười vừa nói với Khương Tô: "Nhưng bây giờ anh Cận Duật của em không có thời gian để nói chuyện với em, anh ấy phải đi công tác với chị."
Khương Tô ngoan ngoãn quay mặt về phía Địch Cận Duật: "Được rồi, tạm biệt anh Cận Duật."
Hai huyệt thái dương của Địch Cận Duật co rút.
Ninh Hiểu nhịn cười nói: "Đi thôi đội trưởng Địch." Sau đó lại vẫy tay với Khương Tô: "Tạm biệt em gái nhỏ nhé."
Khương Tô nở nụ cười ngọt ngào với cô ấy: "Tạm biệt chị."
Địch Cận Duật nhìn cô chằm chằm, sau đó cùng Ninh Hiểu rời đi, nửa đường gặp Triệu Vân Xuyên tình cờ lái xe tới, cũng chỉ kịp vội vàng chào hỏi một tiếng rồi đi mất.
Khương Tô chạy chậm đến xe của Triệu Vân Xuyên, mở cửa ghế phó lái ra ngồi xuống.
"Cô quen Cận Duật?" Triệu Vân Xuyên có hơi tò mò hỏi, ban nãy lúc mới lái xe tới trùng hợp nghe thấy Địch Cận Duật và Khương Tô nói câu cuối "À... cũng coi như là có quen biết." Khương Tô không để ý trả lời, cô còn đang bận suy nghĩ về thân phận của Địch Cận Duật. Cuộc nói chuyện lúc nãy cho thấy anh không chỉ biết đến sự tồn tại của Cục Quản Yêu mà còn hiểu rõ mọi nội bộ của Cục Quản Yêu, không lẽ anh cũng là người của Cục Quản Yêu?
"Làm thế nào mà hai người lại quen nhau thế?" Triệu Vân Xuyên vừa khởi động xe vừa hỏi.
"Hả?" Khương Tô hoàn hồn lại.
"Không có gì." Triệu Vân Xuyên mỉm cười nói.
Đưa Khương Tô về đến trước cửa, Triệu Vân Xuyên hỏi: "Đêm nay mấy giờ tôi đến đón cô?"
"Mười giờ rưỡi." Khương Tô nói.
"Được." Triệu Vân Xuyên nói: "Hôm nay cám ơn cô."
Khương Tô cười tủm tỉm nói: "Tôi thu tiền. Không cần cảm ơn."
Triệu Vân Xuyên bị sự thẳng thắn thành thật của cô chọc cười: "Được rồi, tôi sẽ không cảm ơn cô nữa. Vậy tạm biệt ở đây nhé."
Khương Tô mỉm cười vẫy tay: "Tạm biệt."
Sau đó đẩy cửa ra đi vào.
Vào nhà, ông Tôn không có ở nhà.
Chẳng biết làm thế nào mà con mèo đen kia đứng dậy được, hai chân trước của nó móc chặt vào mép lồng chim treo lơ lửng giữa không trung, thân hình mập mạp của nó bị kéo căng làm đôi, con sáo mỏ vàng ở trong lòng không hề sợ hãi mà khiêu khích với mèo đen, một chim một mèo ồn ào khí thế.
Khương Tô trào phúng nói: "Một con mèo thành tỉnh như ngươi lại đi cãi nhau với một con chỉm chưa thành tinh, không thấy mất mặt à."
Mèo đen thờ ơ.
Hôm nay có mèo thì không có chim! Có chỉm thì không có mèo!
Khương Tô chán nản, yếu ớt nói: "Hôm nay hình như ta đã gặp người của Cục Quản Yêu."
"Meo!"
Mèo đen kêu thảm một tiếng, rơi từ trên không xuống, phát ra âm thanh nghèn nghẹn nặng nề.
Nó làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, đứng lên giống như một con mèo, sau đó vùi cơ thể mập mạp của mình vào trong khe hở giữa hai Khương Tô ném túi xách sang một đầu khác của sô pha, hai tay khoanh trước ngực, luôn miệng châm chọc, nói: "Chậc chậc. Còn nói bản thân là đại yêu? Mới nghe đến tên Cục Quản Yêu đã bị dọa sợ thành thế này? Nếu Cục Quản Yêu thật sự đến đây, ta thấy ngươi cũng đừng trốn tránh làm gì, cứ để người ta mang ngươi đi đi. Không chừng người ta thấy ngươi tự thú, chỉ giam ngươi lại hai ba trăm năm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận