Bà Cốt Khương Tô

Chương 57

Chương 57Chương 57
"Chuyện gì?" Khương Tô hỏi.
"Phụ huynh của hai vị học sinh kia bây giờ vô cùng đau khổ, trường học cũng rất thông cảm cho tâm trạng của bọn họ, nhưng ngày nào họ cũng đến cổng trường kéo băng rôn, ảnh hưởng đến trật tự của trường học, không biết cô có cách gì giúp bình ổn tâm trạng của phụ huynh hai học sinh kia không?" Hiệu trưởng hỏi.
Nói thì hay lắm, nhưng thật ra là mong phụ huynh của hai nữ sinh kia không đến trường gây rắc rối nữa mà thôi.
"Cách thì đương nhiên là có." Khương Tô nhướng mày, mỉm cười: "Có điều cẩn phải trả thêm tiền."
Trường cấp ba Thành Bắc có thực lực hùng hậu, chút tiền giải quyết hậu quả vẫn có thể lấy ra được.
Sau khi bàn bạc giá cả ổn thỏa, hiệu trường đi khỏi nơi này.
Khương Tô cũng định ra về, nhưng lại bị gọi lại.
Trình Nham nói: "Theo tôi về cục một chuyến, chuyện lần trước cần cô thuật lại rõ ràng."
Khương Tô cười tủm tỉm nói: "Được thôi."
Trình Nham hơi sửng sốt, anh ta cũng không cần phải nói ra những lời kịch đã chuẩn bị sẵn sàng.
Cảnh sát Răng Nanh cảm thấy hứng thú với nghề nghiệp của Khương Tô, lúc ngồi trên xe không ngừng hỏi tới hỏi lui Khương Tô, mà cô cũng không có sức chống cự với những người đàn ông có vẻ ngoài đẹp trai, tuy cảnh sát Răng Nanh vẫn chưa đạt đến tiêu chuẩn làm cô thích đến mức không rời mắt, nhưng mỗi khi cậu ta cười lên đều rực rỡ như mặt trời, chỉ nhìn mặt thôi cũng là cảnh đẹp ý vui, vì thế khiến cho Khương Tô kiên nhẫn hơn gấp đôi lúc trò chuyện với hiệu trưởng, mà thái độ cũng vô cùng hiền lành.
Trình Nham đang lái xe mất kiên nhẫn ngắt lời: "Chu Tiểu Ngư, sao cậu nói nhiều quá vậy?"
Có vẻ như cảnh sát Răng Nanh rất sợ Trình Nham, lập tức câm như hến, còn dùng tay ra hiệu "im lặng" với Khương Tô.
Trình Nham nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, khi đối mặt với ánh mắt tìm tòi của Khương Tô, không hiểu sao Trình Nham bỗng đảo mắt đi, tránh Khương Tô tình nguyện đến Cục Công An lấy lời khai đương nhiên là Túy Ông không say vì rượu, chẳng qua vì cô muốn mượn cơ hội đi gặp Địch Cận Duật mà thôi.
Đội điều tra hình sự ở tầng hai.
Trình Nham đi ra ngoài khám nghiệm hiện trường về dẫn theo một cô gái trẻ, mà cô gái này còn cực kỳ xinh đẹp, trên đường đi tỷ lệ ngoái đầu nhìn lại cực kỳ cao.
"Cô gái kia phạm tội à?" Có người tò mò hỏi.
Chu Tiểu Ngư lắc đầu nguầy nguậy.
Sau đó dẫn người lên tầng hai địa bàn của bọn họ.
Trình Nham bảo Chu Tiểu Ngư dẫn Khương Tô đến phòng thẩm vấn.
"Đội trưởng Địch của mấy người đâu?" Khương Tô hỏi.
"Cô là gì của đội trưởng Địch thế?" Chu Tiểu Ngư tò mò hỏi: "Không phải là em gái của anh ấy chứ? Nhưng hình như đội trưởng Địch là con một mà..."
Khương Tô chỉ cười mà không nói, để cho Chu Tiểu Ngư không gian tưởng tượng rộng lớn.
"Hay là tôi đi gọi đội trưởng Địch đến cho cô nhé?" Chu Tiểu Ngư săn sóc nói: "Cô tên gì?"
"Anh cứ nói với anh ta là Tô Tô, anh ta sẽ biết." Khương Tô nói.
"Vậy tạm thời cô chờ ở đây một chút, tôi sẽ đi báo một tiếng với đội trưởng Địch." Chu Tiểu Ngư nói xong thì đi ra ngoài.
Kết quả vừa đến văn phòng Địch Cận Duật thì phát hiện Trình Nham cũng ở đây, cậu ta lập tức quay đầu định đi ra.
Rồi bị Địch Cận Duật gọi lại: "Vào đi."
Chu Tiểu Ngư đành phải đi vào: "Đội trưởng Địch."
Trình Nham cũng quay đầu nhìn cậu ta.
"Có chuyện gì?" Địch Cận Duật hỏi.
"Không có chuyện gì cả... Chỉ là cô gái mà đội phó dẫn về nói cô ấy quen anh." Chu Tiểu Ngư dè chừng nhìn sắc mặt của Trình Nham, rồi nói.
Địch Cận Duật liếc nhìn Trình Nham: "Anh cũng đến tìm tôi để hỏi chuyện này sao?"
Trình Nham hỏi: "Anh quen bà cốt kia sao?"
"Cũng coi như là quen." Địch Cận Duật nói: "Anh dẫn cô ta về làm gì?" hiện, tôi đưa cô ta về cục để bổ sung lời khai. Sao anh lại quen cô ta?"
"Thì cũng giống như vậy." Địch Cận Duật nói.
"À thì đội trưởng Địch à, anh có đến gặp mặt không?" Chu Tiểu Ngư tìm được cơ hội ngắt lời, lập tức nói leo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận