Bà Cốt Khương Tô

Chương 121

Chương 121Chương 121
Triệu Vân Xuyên nhìn Khương Tô, rồi lại nhìn Địch Cận Duật, nói: "Cận Duật, có chuyện gì mà cậu tới tận đây tìm Khương Tô vậy? Đúng lúc tôi tới đây đón Khương Tô tới nhà dùng cơm, nếu cậu đã tan làm thì cùng đi đi. Mấy hôm trước mẹ tôi còn trách tôi tại sao lại không mời cậu đến nhà dùng cơm đấy."
"Chú Địch, chú có thể đến nhà cháu ăn cơm tối không? Cháu đã xếp xong lego mà chú tặng cháu, cháu muốn đưa cho chú xem." Cậu chủ nhỏ nhìn Địch Cận Duật với vẻ mặt mong chờ.
Địch Cận Duật nở nụ cười ấm áp với thằng bé: "Dĩ nhiên rồi."
"Mẹ của tôi sẽ vui lắm cho mà coi." Triệu Vân Xuyên cười nói.
"Cô ngồi xe của tôi." Địch Cận Duật thả Tiểu Kiệt xuống đất rồi nói với Khương Tô: "Tôi hy vọng cô sẽ không quên giữa hai chúng ta vẫn còn chuyện để nói."
Khương Tô bày ra vẻ mặt vô tội: "Có hả?"
"Cận Duật?!" Triệu Vân Xuyên giật mình nhìn Địch Cận Duật đột nhiên đi tới, sau đó bế ngang Khương Tô lên.
"Địch Cận Duật!" Khương Tô la lên một tiếng.
Không phải kiểu bế công chúa mà là một tay vòng qua eo Giang Tô, cô được anh ôm ngang lên, nói ôm vẫn còn dễ nghe, thực tế là cô bị anh kẹp ở giữa cánh tay mà mang đi tới nơi xe anh đang đậu, anh mở cửa xe ra, nhét cô vào trong, Khương Tô lúc này vẫn còn muốn trốn ra ngoài nhưng lại bị anh đè đầu nhấn trở lại trong xe. Sau đó một tiếng rầm vang lên, cửa xe đóng lại, anh xoay người vừa đi đến ghế lái vừa nói với Triệu Vân Xuyên: "Hẹn gặp ở nhà." Anh mở cửa xe ra ngồi vào trong, rồi khởi động xe lái ra khỏi ngõ nhỏ.
Cậu chủ nhỏ bị một màn vừa rồi dọa cho ngẩn người: "Chú, có phải chú Địch đang bắt nạt cô không?"
Triệu Vân Xuyên nhìn chiếc xe đang di chuyển với vẻ mặt phức tạp.
Khương Tô ngồi ở ghế phó lái, sắc mặt không được vui cho lắm.
"Dây an toàn."
Địch Cận Duật nói.
Khương Tô ngồi im.
Địch Cận Duật nhắc thêm một lần nữa: "Dây an toàn."
Khiư“na Tô vẫn ngồi im. Xe đột nhiên ngừng lại.
Địch Cận Duật đưa tay qua kéo dây an toàn xuống và thắt lại cho cô.
Khương Tô vẫn ngồi im, mặt không có cảm xúc, bàn tay đột nhiên kết ấn, miệng lẩm bẩm.
"Cô làm gì vậy?" Địch Cận Duật hỏi.
"Nguyễn rủa anh." Khương Tô hung dữ nói.
Địch Cận Duật: "..."
Hình như anh không hề sợ Khương Tô nguyền rủa mình, vẫn tiếp tục lái xe, mắt nhìn thẳng: "Tôi nhớ đêm qua tôi có nói với cô chiều nay tới Cục Cảnh Sát tìm tôi."
Khương Tô ngẩn người một chút, tay ngừng kết ấn, trừng mắt nhìn: "Có hả?"
Cô quên mất tiêu.
Thực sự không phải là giả bộ.
Hôm nay cô ngủ một giấc đến hơn ba giờ chiều, mới dậy đã phải tiếp đón Trịnh Dung Dung, sau đó là Triệu Vân Xuyên, hoàn toàn quên mất chuyện đêm qua Địch Cận Duật bảo cô tới Cục Cảnh Sát gặp anh.
Khương Tô cẩn thận suy nghĩ lại, hình như là có chuyện này, hơn nữa đội trưởng Địch còn uy hiếp cô...
Khí thế của Khương Tô lập tức yếu bớt, sắc mặt cũng dịu xuống, không chỉ dừng nguyền rủa mà sắc mặt của cô còn thay đổi nhanh hơn cả lật sách, khóe miệng cô nhếch lên, nở nụ cười ngọt ngào: "Chú Địch, xin lỗi, tôi quên mất."
Địch Cận Duật: "...
Khương Tô hồn nhiên chẳng hề cảm thấy xấu hổ, làm như không có việc gì hỏi: "Nhưng chú bảo tôi tới tìm chú để làm gì?"
"Đêm qua làm thế nào cô tìm được nơi đó?" Địch Cận Duật hỏi.
Khương Tô vừa định nói chuyện đã bị Địch Cận Duật cắt ngang: "Đừng nói cô không ngủ được nên mới ra ngoài đi dạo."
Khương Tô: "..."
"Được rồi, tôi sẽ nói cho chú biết, tôi không chỉ có thể nhìn thấy ma quỷ mà còn có thể cảm nhận được yêu khí." Khương Tô nói: "Đêm qua tôi đang ngủ thì cảm nhận được yêu khí nên mới đi ra xem thử."
Địch Cận Duật hơi nhíu mày, không tìm được lỗ hổng nào trong câu nói của Khương Tô, như thế cũng có thể giải thích được tại sao hôm đó ở nhà Anh hỏi tiếp: "Hiểu biết của cô về Cục Quản Yêu đã tới mức độ nào rồi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận