Bà Cốt Khương Tô

Chương 113

Chương 113Chương 113
Khiến một chút rung động mới xuất hiện trong lòng Triệu Vân Xuyên đông cứng lại.
"Cảm ơn anh đã đưa tôi về." Khương Tô mỉm cười, nói xong liền mở cửa xe ra xuống xe, sau đó cô mở cửa xe ở phía sau ghế lái, lấy chiếc túi lớn của mình ra.
Triệu Vân Xuyên cũng xuống xe, anh ta vẫn hơi để tâm đến chuyện tại sao Khương Tô lại bỗng nhiên thay đổi nhanh đến vậy: "Cô có sao không?"
Khương Tô xoay người lại, có hơi khó hiểu nhìn anh ta: "Hả?"
Triệu Vân Xuyên dừng một chút, sau đó vừa cười với cô vừa nói: "Không có gì, cô đi vào đi."
Khương Tô không thèm quay đầu mở cổng ra, rồi biến mất ở sân sau.
Triệu Vân Xuyên nhìn cửa xe đóng chặt một hồi, mới xoay người trở lại trong xe.
Quay đầu nhìn ghế phó lái trống không ở bên cạnh, anh ta bỗng nhiên cảm thấy hơi buồn, nhéo mũi mình một cái, sau đó lái xe rời đi...
"Có thuận lợi không?"
Ông Tôn bước tới cầm lấy túi xách của Khương Tô, tay của ông ta trùng xuống trước sức nặng của chiếc túi, nhưng Khương Tô lại có thể nhấc nó lên một cách dễ dàng.
"Coi như suôn sẻ." Khương Tô ngáp dài rồi ngã gục xuống ghế sô pha.
Ông Tôn lập tức lấy một chiếc chăn nhỏ tới, trải ra đắp lên chân Khương Tô: "Bên ngoài lạnh như vậy, sao không mặc thêm quần áo?"
Mặc dù biết cô sẽ không bị bệnh, nhưng vẫn sợ cô bị lạnh.
Sau đó ông ta lại đưa một ly nước nóng cho Khương Tô: "Uống một ít nước ấm sẽ ngủ ngon hơn."
Khương Tô ôm ly nước nóng trong tay, nhìn ông Tôn, cô vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng ngày cô gặp ông ta.
Nhưng những chuyện cách đây mấy chục năm lại vô cùng mơ hồ.
Tuy cô không muốn truy đến cùng nhưng những ký ức đó thỉnh thoảng lại hiện lên khiến cô có hơi bất an.
"Sao vậy? Có chuyện gì sao?" Ông Tôn vắt một chiếc khăn nóng, sau đó đặt tay của Khương Tô lên khăn nóng, vừa lau vừa hỏi.
Khương Tô lắc đầu: "Không có gì." Cô đưa bàn tay còn lại của mình cho ông Tôn, ông Tôn cũng cẩn thận lau sạch nó.
Hai giờ rưỡi sáng.
Một người một mèo nằm trên giường mở mắt cùng lúc.
Một người một mèo liếc nhau.
Có yêu khí.
Cách đây không xa.
Ngoài ra còn có thêm một hơi thở vừa mạnh mẽ vừa nguy hiểm.
Khương Tô lặng lẽ rời giường, mèo đen theo sát ở phía sau.
Một người một mèo đi đường không phát ra tiếng động, không quấy rầy ông Tôn đang ngủ say mà đi thẳng ra sân.
"Ta nghỉ là người của Cục Quản Yêu." Khương Tô nói: "Tốt nhất ngươi đừng có đi qua đó, để ta đi xem tình hình trước đã."
Mèo đen gật đầu: "Cô nhớ phải cẩn thận, đừng có để bị bắt."
Khương Tô đá nó vào phòng.
Sau đó mang dép lê đi về hướng phát ra yêu khí.
Một con rắn tỉnh phát điên đã biến trở lại nguyên hình.
Một cây đao lớn lao nhanh tới.
Đầu và cái thân đầy máu của rắn tinh bị chia làm hai, cái thân của nó mới nhấc lên được một chút đã ngã rầm xuống, đầu rắn lăn vài vòng trên đất rồi mới dừng lại.
Cách đó không xa, cô gái mặc áo khoác mà ban ngày Khương Tô mới gặp, lúc này lại đang khoác trên người một bộ đồng phục màu đen, cô ta giơ tay ra, trong lòng bàn tay hiện lên một tấm khiên bảo vệ hình tròn vô hình, chặn hết mọi âm thanh lại trong tấm khiên, nên mới không quấy rầy giấc ngủ của mọi người ở Thành Bắc.
Ngoại trừ Khương Tô mặc áo ngủ lê dép tới đây.
"Ừ, đã xử lý xong, có thể đến dọn dẹp hiện trường rồi." Một tay cô gái kia giữ lấy tấm khiên, tay còn lại thì cầm điện thoại, không biết là đang nói chuyện với ai.
"Soạt" một tiếng, đao được tra vào vỏ.
Đối diện với cái xác của rắn tinh là một bóng người cao lớn mặc đồng phục màu đen giống hệt cô gái kia, anh thu đao về vỏ rồi xoay người lại.
Khuôn mặt đẹp trai không cảm xúc, ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào người anh, càng khiến anh trở nên nghiêm nghị hơn. Mặc dù việc Địch Cận Duật là người của Cục Quản Yêu nằm trong dự tính của Khương Tô, nhưng cô vẫn nhíu mày, bởi vì cô không ngờ lúc Địch Cận Duật mặc đồng phục đen của Cục Quản Yêu lại đẹp trai đến vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận