Bà Cốt Khương Tô

Chương 157

Chương 157Chương 157
Cô mới nhìn được vài giây đã bị phát hiện, đủ để biết được tính cảnh giác và năm giác quan của anh mạnh đến cỡ nào.
Địch Cận Duật điểm nào cũng tốt, chỉ là khá nóng tính, quá bảo thủ.
Địch Cận Duật tắm xong bước ra, khi chuẩn bị giặt đồ mới đột nhiên nhớ ra điều gì đó, đi đến cửa và gỡ hộp quà trên tủ giày, lấy bộ đồ ngủ bên trong ra ngoài, xé bỏ bảng giá tiền, sau đó đem bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm.
Hai giờ rưỡi khuya.
Ban công phát ra tiếng động nhỏ.
Trong tối, Địch Cận Duật mở mắt ngay lập tức.
Ninh Hiểu đáp xuống mặt đất, vừa đứng dậy đã nhìn thấy Địch Cận Duật đang đứng ngay đó, anh nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lùng: "Tôi nhớ tôi từng nói nếu có chuyện gì thì liên hệ qua điện thoại, đừng leo cửa sổ vào nhà tôi."
Ninh Hiểu mở một nụ cười thật tươi: "Xin lỗi, ra ngoài gấp quá, quên không đem theo điện thoại." Sau đó nhấn nút trên cổ tay, sau đó miếng hút trên tường được thu lại.
"Cậu có nghĩ đến hậu quả nếu bị hàng xóm nhìn thấy được không?" Địch Cận Duật nói: "Nếu bị quay lại đăng lên mạng, cậu sẽ rất phiền phức."
"Cho nên tại sao anh lại phải sống ở khu chung cư như vậy? Tai vách mạch dừng." Ninh Hiểu vừa nói vừa đi vào trong, sau đó dừng lại và vô cùng ngạc nhiên.
Địch Cận Duật cũng quay người theo, sau đó nhìn thấy Khương Tô đang mặc bộ đồ ngủ đứng ở đó, cô giơ tay và mỉm cười chào hỏi với Ninh Hiểu: "Xin chào, chúc cô buổi tối vui vẻ, lại gặp nhau rồi."
Ánh mắt kinh ngạc lại có phần kỳ lạ của Ninh Hiểu khiến Địch Cận Duật lại đau đầu.
"Cô ấy bị thương, không tiện lộ diện trước mặt mọi người, cho nên tạm thời ở lại nhà tôi vài ngày."
Địch Cận Duật giải thích như vậy với Ninh Hiểu.
Khương Tô cười nhưng không nói.
Ninh Hiểu nhìn Địch Cận Duật, lại nhìn Khương Tô đứng cười, rõ ràng là không tin, tỉnh thần của Khương Tô thật sự nhìn không ra là đúng bị thương. Lần trước làm nhiệm vụ, khi Khương Tô bị Địch Cận Duật bắt lại, hai người còn chưa thân với nhau, giờ mới chỉ vài ngày? Đã để cô gái đến nhà ở, còn ở trong phòng của anh, ngủ giường của anh nữa.
Làm việc chung với Địch Cận Duật vài năm nên Ninh Hiểu biết rõ khu vực riêng tư đối với anh là quan trọng đến mức nào, họ cùng nhau ra sống vào chết được vài lần, anh cũng chưa từng mời cô về nhà, lần nào cũng là cô không mời mà đến, còn cứ bị than phiền.
Bây giờ trong nhà lại giấu một cô gái xinh đẹp, Ninh Hiểu nghĩ dù sao cũng là một cô gái hai mươi lăm tuổi đã trưởng thành, rất khó mà không nghĩ đến việc đó, Địch Cận Duật bình thường như Bồ Tát trong chùa vậy, không rượu không sắc, nói thật thì Ninh Hiểu cũng rất muốn xem cảnh tượng anh rơi vào trong tay phụ nữ sẽ như thế nào.
Nhưng cô gái trước mặt này... có quá nhỏ tuổi không?
"Tôi đi thay đồ." Địch Cận Duật rời đi.
"Cô có muốn uống gì không?" Khương Tô hỏi, cô cứ như là chủ nhà vậy.
Ninh Hiểu cười nói: "Không cần, cảm ơn."
"Lại có yêu quái giở trò sao?" Khương Tô hỏi, ánh mắt của cô rơi vào huy hiệu cục quản yêu trước ngực của cô ấy, người của cục quản yêu thật mệt mỏi, bất kể lúc nào địa điểm nào, chỉ cần nhận được mệnh lệnh thì phải đi đến ngay lập tức, không hề tự do tí nào. Cô vô cùng khâm phục Địch Cận Duật, sáng là đội trưởng đội cảnh sát phải truy bắt tội phạm, tối còn phải đi bắt yêu quái.
Lần trước, Ninh Hiểu đã biết Khương Tô không đơn giản, nhìn thấy thi thể của rắn yêu mà mặt không đổi sắc thậm chí ánh mắt cũng không thay đổi, rõ là không phải người bình thường, và không phải yêu quái, nhưng lại biết cục quản yêu, càng không đơn giản hơn cả tưởng tượng của cô ấy.
Nhưng Ninh Hiểu rất bình tĩnh, mở miệng ngáp: "Đúng vậy, đang ngủ ngon thì bị gọi dậy."
Địch Cận Duật từ trong phòng đi ra.
Trên người anh đã thay đồng phục màu đen của cục quản yêu, nhìn anh lạnh lùng hơn so với bình thường.
Ninh Hiểu nói với Khương Tô: "Vậy chúng tôi đi trước đây."
Khương Tô gật đầu, sau đó nói với Địch Cận Duật: "Cẩn thận, về nhà sớm nhé."
Địch Cận Duật nhìn cô nhưng không nói gì, chỉ gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận