Bà Cốt Khương Tô

Chương 62

Chương 62Chương 62
Giọng nói của Khương Tô pha chút lạnh lùng: "Đứa bé kia không giữ được, cũng không muốn giữ đứa bé này lại đúng không?"
Sắc mặt cô con dâu lập tức trắng bệch, nhìn cô đầy sợ hãi.
Còn bà Triệu thì lại sợ hãi lắp ba lắp bắp.
Năm năm trước con dâu bà ta từng mang thai một lần, vì tuổi thai còn nhỏ nên không biết, hơn nữa cũng không có dấu hiệu của mang thai, đến bản thân cô ta còn không biết, kết quả ở tháng thứ tư bất cẩn bị ngã, đứa bé bị sảy.
Chuyện này ngoại trừ nhà bọn họ ra thì đến cả ông cụ còn không biết, người ngoài hỏi thì chỉ nói cô ta ra nước ngoài nghỉ dưỡng.
Chuyện này họ cũng không để lộ ra bên ngoài.
Hiển nhiên Khương Tô sẽ không thể biết được chuyện này từ Triệu Uyển hay là từ những người khác... Chẳng lẽ cô thật sự chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra sao?
Triệu Uyển thấy Bà Triệu và con dâu bà ta đều sợ hãi, trong lòng cũng đoán ra được tám chín phần mười, bỗng thấy không dám tin.
"Đi vào thôi." Lúc này Khương Tô nói.
Bây giờ bà Triệu mới như bừng tỉnh khỏi mộng, sợ hãi dẫn Khương Tô đi vào, lúc này cô con dâu đã không dám ngăn cản nữa.
Ở thính đường căn nhà phía Đông lúc này.
Ông cụ Triệu đang đón tiếp bạn của cháu nội mình.
"Sao hôm nay lại dành ra được chút thời gian đến thăm bộ xương già này thế?" Trước mặt con cháu mình, ông cụ Triệu hiếm khi có vẻ hiền hòa như vậy, nhưng mà với người bạn của cháu nội mình, ông cụ lại phá lệ hiển hòa.
"Bây giờ Cận Duật chính là người bận rộn." Cháu trai của ông cụ Triệu cũng chính là con trai của con trai cả ông cụ Triệu, tên Triệu Vân Xuyên, ngồi bên cạnh cười nói.
Địch Cận Duật khẽ mỉm cười, nói với ông cụ Triệu: "Lần trước cháu về nhà một chuyến, ông nội đã đích thân dặn dò cháu, bảo cháu đến thăm ông, bây giờ thấy ông khỏe mạnh thì cháu yên tâm rồi."
Ông cụ Triệu hào sảng nói: "Ha ha! Ông thấy là ông nội cháu muốn bảo cháu đến xem bộ xương già này đã chết hay chưa thì có! Cháu cứ gọi điện về báo cho ông già chết tiệt kia rằng ông ấy cứ yên tâm, ông nhất định sẽ bước chân vào quan tài muộn hơn ông ấy!"
Địch Cận Duật biết hai ông cụ này trước giờ thích đấu võ mồm với nhau, cho nên cũng cười đùa đáp lại ông cụ.
Lúc này quản gia đi từ ngoài vào, nói với ông cụ Triệu: "Ông chủ, mợ cả đến thăm cậu chủ nhỏ."
Tuy bây giờ đã là thế kỷ hai mươi mốt.
Nhưng mà quản gia đã đi theo ông cụ Triệu hơn nửa đời, cách xưng hô ông chủ này ông ấy cũng đã gọi quen rồi, không sửa được, nên cứ gọi như vậy.
"Nó là bà nội của Tiểu Kiệt, đến thăm cháu nội cũng là chuyện thường tình, ông cất công đến đây nói với tôi làm gì." Ông cụ Triệu nói.
Triệu Vân Xuyên cũng khó hiểu liếc mắt nhìn quản gia.
Quản gia nhìn Địch Cận Duật một cái, sau đó đi đến nói thầm vài câu vào tai ông cụ Triệu.
Chỉ thấy sắc mặt ông cụ Triệu sa sầm xuống: "Càn quấy! Tôi thấy nó vốn chẳng để lọt tai lời tôi nói! Hôm qua tôi đã nói rồi, không được dẫn mấy thứ oai môn tà đạo kia vào nhà!"
Quản gia rũ mắt khoanh tay lùi sang một bên.
Địch Cận Duật giả vờ không nghe thấy, cầm tách trà lên uống trà.
Lúc này ông cụ Triệu mới sực nhớ ra Địch Cận Duật vẫn còn ở đây, lập tức nén giận.
Địch Cận Duật đặt chén trà xuống, cười nói với ông cụ Triệu như chưa từng xảy ra chuyện gì: "Trong đội còn có việc, cháu không làm phiền ông nữa, hôm nào cháu đến cùng đánh cờ với ông, hôm nay cháu xin phép về trước." Anh nói rồi đứng dậy, cái áo sơ mi đen và quần tây đen trên người càng tôn lên dáng người cao lớn của anh.
Ông cụ Triệu nói: "Vừa hay nhà ông còn có chuyện nhà cần giải quyết, không giữ cháu lại nữa. Nếu cháu rảnh thì cứ đến thăm ông già này, ông không sống được bao lâu nữa, gặp mặt mấy đứa trẻ như cái cháu thêm lần nào thì hay lần đó."
Triệu Vân Xuyên cũng đứng dậy theo, nói: "Ông nội à, ông chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi. Cháu tiễn Cận Duật về trước."
Ông cụ Triệu cười gật đầu.
Triệu Vân Xuyên nói: "Đi thôi Cận Duật."
Bạn cần đăng nhập để bình luận