Bà Cốt Khương Tô

Chương 64

Chương 64Chương 64
Người trong phòng giật nảy mình.
"Cha?" Sắc mặt bà Triệu lập tức thay đổi, sau đó quay đầu liếc quản gia đang đi theo phía sau ông cụ Triệu một cái.
Ông quản gian rũ mắt cúi đầu, giả vờ như không thấy.
"Ông nội..." Con dâu của bà Triệu cũng sợ tới mức mặt mày tái mét.
Triệu Uyển cũng không ngờ rằng ông cụ Triệu sẽ đến, gọi một tiếng "ông cụ" coi như chào hỏi.
Ông cụ Triệu tức nổi giận đùng đùng mắng bà Triệu: "Lời tôi nói ngày hôm qua cô quên sạch rồi sao? Cô lại muốn hành hạ Tiểu Kiệt thế nào nữa đây! Hả!"
Bà Triệu bị ông cụ Triệu răn dạy mấy câu, không dám đáp lời.
Tất cả người trong phòng im lặng như ve sầu mùa đông.
Đúng lúc này, một giọng nói thanh thúy khác vang lên: "Ôn muốn chết! Muốn cãi nhau thì đi ra ngoài mà cãi!"
Sắc mặt tất cả người trong phòng đều thay đổi.
Tim Triệu Uyển giật thót một cái, trong lòng không khỏi cảm thấy hối hận, nếu biết sớm không nên dẫm chân vào vũng nước đục này, đừng nói là giờ đây không giúp đỡ được gì mà ngược lại còn đắc tội với người ta.
Nét mặt bà Triệu và con dâu cũng giật mình, quay đầu nhìn về phía Khương Tô.
Ông cụ Triệu suýt nữa đã tức tới mức tắt thở.
Đã rất nhiều năm rồi ông cụ chưa gặp ai dám nói chuyện với ông cụ như thế!
Khương Tô nhíu mày, rút ngón tay trên trán cậu chủ nhỏ lại, mở to mắt, quay người đi chỗ khác, đôi mắt đen như mực của cô đảo qua, rồi nhìn thẳng vào ông cụ Triệu, đôi môi đỏ cong lên: "Ông, đi ra ngoài."
Triệu Uyển bỗng dưng muốn đập đầu tự tử cho xong.
Bà Triệu cũng không tốt hơn bà ta bao nhiêu, tỉm như vọt lên tận cổ họng.
Cô con dâu thì trợn to mắt nhìn Khương Tô, ánh mắt nhìn cô như đang nhìn quái vật.
Nhưng không ai để ý rằng, ngay khoảnh khắc Khương Tô xoay người lại, sắc mặt ông cụ Triệu bỗng dưng thay đổi! Bàn tay cầm quải trượng của ông cụ Triệu run lên, nét mặt già nua hiện lên vẻ không dám tin, đôi mắt đục ngầu lúc này trợn to lên.
Bà Triệu thấy vậy thì hốt hoảng lắm, cho rằng ông cụ Triệu bị Khương Tô chọc tức.
Từ ngày gả vào nhà họ Triệu, từ trước đến nay bà cụ Triệu chưa từng thấy cảm xúc của ông cụ dao động dữ dội như vậy bao giờ, cùng lắm chỉ là đỏ mặt tía tai mắng vài câu, mấy năm gần đây ông cụ tu thân dưỡng tính hơn, rất ít khi nổi giận. không ngờ bây giờ đã tức đến mức cả người run lên bần bật, đôi mắt trợn trừng, hiển nhiên là bị chọc tức không nhẹ.
Bà Triệu thật sự rất sợ ông cụ Triệu tức quá rồi ngất xỉu, vội vàng đi qua đỡ lấy ông cụ: "Cha..."
Nhưng mà bà ta vừa định nói đôi câu dỗ dành ông cụ Triệu bớt giận thì ông cụ Triệu lại hất tay bà ta ra, bước về phía trước hai bước, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Khương Tô, môi run rẩy, giọng nói pha thêm chút sợ hãi cứ như phải cố lắm mới vọt ra khỏi cổ họng được: "Hoan, Hoan Hoan?"
"Cô Hoan Hoan?" Lúc này, nét mặt của quản gia đứng bên cạnh ông cụ Triệu cũng đầy kích động gọi.
Bà Triệu và con dâu đều vô cùng bất ngờ và ngạc nhiên.
Từ khi ông cụ Triệu còn trẻ thì vị quản gia này đã đi theo hầu hạ ông cụ, cả đời không cưới vợ, có thể nói là dùng cả đời để cống hiến cho ông cụ Triệu, trong nhà này, tuy ngoài mặt thân phận của ông ấy là quản gia, nhưng với người nhà họ Triệu mà nói, vị quản gia này giống như anh em với ông cụ Triệu, họ đều rất tôn kính ông ấy.
Mà trước nay vị quản gia này luôn ít nói, luôn im lặng chăm sóc cuộc sống hằng ngày của ông cụ Triệu, rất ít khi nhìn thấy cảm xúc dao động trên mặt ông ấy, nhưng lúc này, ông ấy lại nhìn Khương Tô với vẻ đầy kích động, bàn tay đầy nếp nhăn rũ bên hông khẽ run lên, thậm chí đôi mắt già vẩn đục còn ầng ậng nước mắt.
Bà Triệu và Triệu Uyển giật mình nhìn cảnh tượng trước mặt, điều này làm họ không biết rõ rốt cuộc Khương Tô có thân phận gì.
Khương Tô hơi nhíu mày, nhìn khuôn mặt già nua của ông cụ Triệu và vị quản gia kia, cô thật sự không nhớ ra mình quen hai người này lúc nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận