Bà Cốt Khương Tô

Chương 380

Chương 380Chương 380
"Tôi phải tốn chút thời gian để xem cô ta làm cái trò mèo gì đã." Khương Tô trầm ngâm một lúc, sau đó nói: "Có điều cô ta đã mất công hãm hại ông ấy như vậy nhưng giữ lại mà không lấy mạng ông ấy, ... nói vậy cô ta vẫn còn toan tính khác."
Quản gia nghĩ mãi mà không ra nguyên nhân.
Bỗng nhiên đôi mắt Khương Tô lại lóe lên, như suy nghĩ gì đó.
Sau đó cô mở mí mắt ông cụ Triệu lên nhìn một lát, rồi nói với quản gia: "Cởi đồ của ông ấy ra."
Quản gia nghe vậy thì bước lên xốc tấm chăn đắp dưới eo ông cụ Triệu lên, rồi cởi nút áo của ông cụ, để lộ phần ngực của ông cụ ra.
Cả đời này ông cụ Triệu sống trong nhung lụa, cơ thể nhẫn nhụi trắng trẻo, chỉ là phần da bụng đã trở nên lỏng lẻo không còn đàn hồi, ngực cũng lộ ra xương sườn.
Khương Tô cắn ngón tay.
Sau đó bắt đầu vẽ trên ngực ông cụ Triệu, mãi đến khi phần bụng lỏng lẻo hơi lõm xuống của ông cụ Triệu bị phủ kín đầy phù chú.
Cuối cùng Khương Tô đưa tay ấn vào chính giữa phù chú kia.
Ông quản gia đứng bên cạnh quan sát, chỉ thấy phù chú màu đỏ tươi kia lập tức biến mất, tựa như bị hấp thụ vào cơ thể ông cụ.
Bàn tay Khương Tô vẫn luôn đè xuống mà không hề di chuyển.
Ước chừng khoảng một phút.
Trên cái bụng khô quắt lõm xuống của ông cụ Triệu bỗng có một cái chấm nhỏ nhô lên, có một thứ gì đó nhỏ bằng cái tăm xỉa răng đang chui qua chui lại dưới bụng ông cụ Triệu, khiến ông quản gia hốt hoảng.
Khương Tô híp mắt, sau đó buông lỏng tay: "Quả nhiên là cổ. Xem ra tôi đã coi thường cô ta rồi."
"Cổ?" Ông quản gia vừa nghe xong đã biến sắc.
"Không sai. Hẳn là người phụ nữ kia đã động tay động chân trong lúc ăn cơm." Khương Tô lạnh lùng nói: "Tôi thấy ông ấy già cả lẩm cẩm rồi, qua chuyện của cháu cố ông ấy đã nên cảnh giác, giờ thì hay rồi, bây giờ nó đổ lên đầu ông ấy luôn."
Ông quản gia không khỏi biện hộ thay ông cụ Triệu: "Ông chủ luôn hy vọng gia đình hòa thuận, chúng tôi cũng già rồi, không biết sẽ chết lúc nào, nhưng Ít nhất thì trước khi chết không muốn nhìn thấv cảnh anh em hất hòa, chuyện cậu chủ nhỏ lần trước ông chủ cũng đã trừng phạt rồi, ai ngờ được..."
Khương Tô cười lạnh: "Hòa thuận ngoài mặt thì có ích gì? Nếu vừa xảy ra lần đầu đã được dạy bảo nghiêm khắc thì không đến mức hôm nay phải nằm ở đây."
Quản gia không biện minh nữa, mà chỉ hỏi: "Vậy bây giờ phải làm sao đây? Có cách nào để loại bỏ cổ này trên người ông chủ không?"
Ánh mắt Khương Tô lạnh lùng: "Chuyện này không đơn giản như vậy. Sợ rằng chủ đích của người hạ cổ này không phải hại ông ấy, mà là vì tôi."
Nếu người phụ nữ kia muốn làm cho ông cụ Triệu chết thì có rất nhiều cơ hội.
Nhưng mà cô ta lại giữ mạng của ông cụ lại.
Là vì đoán chắc chắn cô sẽ đến.
Nếu vậy thì lần này cô ta hạ cổ, mục tiêu không phải ông cụ Triệu, mà là cô.
Khương Tô đã sống đủ lâu, những gì mà cô biết cũng đủ nhiều.
Thứ cổ này, cô chê nó buồn nôn, cho nên trước giờ chưa tìm hiểu sâu, nhưng không đồng nghĩa với việc cô không biết nó.
Nếu nói về chủng loại cổ, e rằng nhiều không kể xiết.
Mỗi một loại cổ đều có tác dụng đặc biệt, nhưng mà nuôi cổ, hơn phân nửa là dùng để hại người.
Phải biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, nếu muốn liệt kê thì những biện pháp hại người mà Khương Tô biết còn nhiều hơn cứu người, có điều cô không mấy khi chạm tay vào thứ kia.
Còn loại cổ này, tạm thời cô vẫn chưa thể xác định được nó là loại nào.
Vừa rồi cô bắt mạch cho ông cụ Triệu, mạch đập đã dần yếu đi, nói vậy không thể kéo dài được lâu nữa.
Nếu như muộn thì mặc dù có loại bỏ được cổ thì cũng sẽ ảnh hưởng xấu đến sức khỏe của ông cụ Triệu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận