Bà Cốt Khương Tô

Chương 143

Chương 143Chương 143
Địch Cận Duật nói xong câu này đã lập tức xách túi của Khương Tô chạy ra ngoài.
Chu Tiểu Ngư nhanh chóng đi theo: "Đội trưởng, xảy ra chuyện gì rồi?"
Địch Cận Duật lên xe rồi mới trả lời câu hỏi này của Chu Tiểu Ngư: "Xác của Khương Tô không thấy đâu nữa rồi."
Xác của Khương Tô không thấy đâu nữa rồi.
Bệnh viện cũng là sáng hôm nay mới phát hiện ra.
Tôi hôm qua chỉ là đẩy xác của Khương Tô vào nhà xác còn chưa để vào trong tủ đông, sáng hôm nay bệnh viện chuẩn bị để thi thể của Khương Tô vào tủ đông, kết quả đến nhà xác đã phát hiện không thấy xác đâu nữa.
Đầu tiên bệnh viện đã điều tra nội bộ một lần, sau đó gọi điện thoại báo cảnh sát, ngoài ra gọi điện thông báo người nhà.
Người là do Địch Cận Duật đưa đến, số điện thoại để lại cũng là của anh, đương nhiên bệnh viện gọi điện thông báo cũng là anh.
Khi anh từ khách sạn chạy đến, Trình Nham và cảnh sát địa phương đang cùng nhau xem lại camera, những đứa trẻ lúc trước bây giờ cũng đang ở bệnh viện này, Trình Nham canh giữ ở trong bệnh viện chưa từng rời đi, vừa hay phía bên đây xảy ra chuyện đã trực tiếp từ phía trên đi xuống.
Bắt đầu xem camera từ lúc Khương Tô được đẩy vào trong nhà xác.
Xem camera của hàng lang, phạm vi của camera không nhìn thấy cửa chính của nhà xác, nhưng nếu như có người đi vào trong nhà xác hoặc là từ trong nhà xác đi ra thì nhất định sẽ bị camera quay được.
Sau khi Địch Cận Duật đến, Trình Nham đi đến nói sơ lược tình hình với Địch Cận Duật, cậu ta cũng cảm thấy không thể nào giải thích được đối với chuyện xác của Khương Tô mất tích, đặc biệt là sau khi điều tra thì càng thấy không bình thường:
"Đội trưởng Địch, vừa nãy tôi và đồng nghiệp phía bên đây đã đến hiện trường điều tra, không phát hiện manh mối gì, đã hỏi qua y tá trực ở trạm y tá cũng nói không nhìn thấy có người từ nhà xác đi ra. Camera cũng xem gần ba tiếng đồng hồ, tạm thời còn chưa phát hiện có bất cứ người nào ra vào nhà xác."
Trình Nham phát hiện bất cứ chuyện gì chỉ cần đụng vào Khương Tô thì đều trở nên vô cùng kỳ lạ.
Lần đầu tiên là vụ án xác chìm ở giếng nước, lần thứ hai là vụ án là lần thứ tư rồi, cô trực tiếp dấn thân vào trong còn gặp phải kết cục xác không rõ tung tích.
"Sao chép một phần tất cả các camera ở trong tầng một của bệnh viện."
Trình Nham không hiểu: "Nhà xác chỉ có một cánh cửa, bất kể người đó dùng cách gì lấy xác ra ngoài thì hành lang đều là nơi bắt buộc phải đi qua, chúng ta chỉ cần xem camera ở nơi này là được... Được rồi, chút nữa tôi sẽ tìm người phụ trách sao chép một phần."
Sau khi Khương Tô bị thương cần giấc ngủ dài để bổ sung năng lượng, ăn xong bữa sáng đã trực tiếp về phòng tiếp tục ngủ.
"Cô ấy thật sự đã ăn được..." Trợ lý của Lê Thuật nhìn cả bàn thức ăn sáng đã trống không: "Sao cô ấy ăn nhiều như vậy cũng không mập?"
Cuối cùng cậu cũng xem như đã biết vì sao Lê Thuật lại kêu bản thân mua nhiều bữa sáng như vậy rồi.
Nhưng đây cũng quá ăn được rồi, cậu ấy đã từng nhìn thấy nữ minh tỉnh ăn thức ăn, có thể lượng thức ăn của chuột hamster còn nhiều hơn bọn họ cũng chỉ có như vậy bọn họ mới có thể duy trì hình thể của bọn họ, còn cô gái vừa nãy đã ăn lượng thức ăn của ba người đàn ông trưởng thành, hơn nữa trông cô ấy tay thon chân thon, hoàn toàn không biết thức ăn cô ăn đã đi về đâu.
"Dọn dẹp nơi này đi, sau đó giúp tôi mua một ít đồ dùng hàng ngày của con gái về, lựa những món mắc nhất." Lê Thuật cũng đứng dậy nói: "Tôi đi ngủ bù đã."
"Quần áo đâu?" Trợ lý hỏi: "Không phải cô ấy còn mặc áo của anh sao? Có cần giúp cô ấy mua quần áo không?"
Lê Thuật dừng bước chân lại, thuận miệng báo số đo ba vòng của Khương Tô.
Trợ lý:... Anh trai cũng nhớ số đo ba vòng của em gái rõ như vậy?
Lê Thuật đi vào trong phòng ngủ.
Tháo giày ra, bò trên giường, vén chăn rồi nằm vào trong.
Khương Tô mở mắt ra nhìn anh ta một cái sau đó nhắm mắt lại: "Ngươi bò lên đây làm gì?"
"Không phải lúc trước chúng ta thường xuyên ngủ cùng nhau sao?" Lê Thuật dựa sát vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận