Bà Cốt Khương Tô

Chương 185

Chương 185Chương 185
Trình Nham tiếp tục nhiều chuyện: "Nghe nói anh hôm qua cho Thư Nhã leo cây?"
Địch Cận Duật trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày: "Đột nhiên có việc."
Trình Nham nói: "Chuyện gì mà quan trọng đến thế? Nghe nói người ta đến cuối cũng không có tâm trạng ăn bánh kem. Không lẽ nào là bị bạn gái gọi về?"
Địch Cận Duật: "Đứa bé nhỏ."
Trình Nham sửng sốt: "Đứa bé nhỏ này tốt cuộc là ai?"
Địch Cận Duật ngước đầu nhìn cậu ta, lạnh lùng nói: "Cậu không quen biết."
Khương Tô vì thủ đoạn mỗi lần của mình đều có thể qua mặt được Địch Cận Duật mà vô cùng đắc ý.
Cô hoàn toàn không biết, chuyện đó không liên quan đến thủ đoạn của cô, là do Địch Cận Duật tự nguyện để cô qua mặt.
Buổi tối cô nhận được cuộc gọi của Triệu Vân Xuyên.
"Alo, Khương Tô, ăn cơm chưa?" Triệu Vân Xuyên lịch sự hỏi.
"Chưa nữa." Khương Tô nói, bởi vì chiều nay Địch Cận Duật nhắn là nay anh sẽ về sớm, cho nên cô đang đợi anh về.
Triệu Vân Xuyên hẹn cô ra ngoài ăn tối.
Khương Tô đương nhiên là từ chối.
Triệu Vân Xuyên nói đợi khi cô có thời gian muốn mời cô đến phòng tranh của anh tham quan.
Khương Tô không hề có hứng thú với những thứ nghệ thuật này, cô thích ăn với huống hơn, chả có tí hứng thú nào đối với tranh vẽ.
Nhưng cô nghe được Triệu Vân Xuyên vô cùng kỳ vọng.
Triệu Vân Xuyên đối xử với cô không tệ, cô không muốn làm mất hứng của anh ta nên đã đồng ý, chỉ là chưa hẹn rõ ngày giờ.
Triệu Vân Xuyên lại cười nói rằng trưa nay sau khi cô rời đi, Đặng Thành Văn vì không muốn lãng phí những món đồ ăn mà cô đã gọi, ăn đến mức đi không nổi. Sau khi ăn xong, ngồi trong phòng ăn nửa tiếng đồng hồ mới ra về.
Khương Tô cười ha ha, cô khá là mến Đặng Thành Văn, con người sảng khoái lại nói chuyện thú vị. Khi Địch Cận Duật trở về, thấy âm lượng của tivi được đặt rất nhỏ, giọng cười của cô phát ra khi đứng nói chuyện điện thoại, sau khi thấy anh thì làm đồng tác bảo anh im lặng, sau đó tiếp tục nói chuyện điện thoại, vừa nói vừa nhảy xuống ghế sofa, chạy vào phòng đóng cửa lại.
Trước khi đóng cửa, Địch Cận Duật nghe được cô kêu một tiếng anh Vân Xuyên.
Anh để đồ ăn mang về đặt trên bàn, sau đó lấy chiếc ghế mà anh đi siêu thị mua sau khi tan làm đặt về chỗ cô hay ngồi.
Chiếc ghế màu xanh bạc hà, màu sắc rất tươi mát, nhìn vô cùng thoải mái, độ cao có thể điều chỉnh, miếng đệm cũng rất mềm. Hợp với màu sắc trong phòng ăn, không quá kì lạ.
Khương Tô nói chuyện điện thoại xong đi ra phòng ăn nhìn thấy chiếc ghế này, liền vui vẻ chạy đến ngồi, dùng mông cảm nhận thử, vui vẻ nói: "Mềm quá đi, màu sắc cũng rất đẹp. Cảm ơn chú Địch."
Địch Cận Duật đã dọn đồ ăn ra, ngồi đối diện với Khương Tô, tách dối đũa ăn liền và đưa cho cô, sau đó hỏi: "Vừa rồi là điện thoại của Triệu Vân Xuyên?"
Khương Tô cầm lấy đôi đũa, cảm giác như không có gì là không nói được, nên đã thành thật trả lời: "Ừm, anh ta mời tôi khi nào rảnh thì đến phòng tranh tham quan."
Địch Cận Duật tách đôi đũa cho mình, hỏi; "Cô có đi không?"
Khương Tô ngay lập tức trả lời: "Chú Địch cứ yên tâm, hôm nay gặp anh ta chỉ là chuyện ngoài ý muốn, tôi sẽ không gặp anh Vân Xuyên nữa."
Địch Cận Duật nhìn vào mắt của cô không thấy có cảm xúc gì cả, cứ như đang trả lời một câu hỏi vô cùng bình thường: "Cô gọi anh ta là anh, lại gọi tôi là chú, tại sao vậy?"
"Vậy tôi cũng gọi chú là anh?" Khương Tô phản ứng rất nhanh, nhìn Địch Vận Duật, chớp chớp mắt, giọng ngọt ngào gọi: "Anh Cận Duật."
Địch Cận Duật: "... Cô cũng là gọi tôi chú đi."
"Cô sau này vẫn định tiếp tục làm nghề này?" Địch Cận Duật ăn xong trước, không có rời khỏi bàn ăn, mà lại đợi Khương Tô ăn xong mới mở miệng hỏi.
"Không làm nghề này thì tôi làm gì?" Khương Tô nói.
Địch Cận Duật nói: "Theo như tôi biết, số tiền mà cô kiếm được hiện tại đủ nuôi cô cả đời. Nghề này của cô tuy kiếm tiền nhanh, nhưng cũng rất nguy hiểm, tại sao cô không lấy số tiền cô đang có mà sống một cuộc sống hình vên"
Bạn cần đăng nhập để bình luận