Bà Cốt Khương Tô

Chương 181

Chương 181Chương 181
Lời đã nói ra liền không rút lại được, những thứ Đặng Thành Văn nhớ đã giúp bọn họ ôn lại một lần cuộc sống đại học.
Trong phòng lúc này chỉ có mình anh ta nói.
Khương Tô và Triệu Vân Xuyên, một người lo ăn, một người lo cho Khương Tô ăn, thỉnh thoảng mới nói vào hai cậu.
Triệu Vân Xuyên thả kẹp gắp xuống, vỗ vỗ Đặng Thành Văn vẫn còn đang nhớ lại chuyện cũ: "Chú ý thịt trong khay một chút, đừng nướng quá lâu, Khương Tô thích ăn mềm một chút."
Sau đó anh ta nói với Khương Tô: "Tôi đi phòng vệ sinh một chút."
Khương Tô không rảnh phân tâm, chỉ gật đầu một cái.
"Thư Nhã, đi đến nhà hàng này có thể thiếu tiền hay không, cô mang đủ tiền chứ? Nếu không chúng ta đổi sang nhà hàng khác đi." Chu Tiểu Ngư len lén xem bình luận của mọi người về nhà hàng này liền bị giá cả dọa phải chậc lưỡi hít hà một phen, cố ý nói nửa đùa nửa thật với Thư Nhã.
Bọn họ tổng cộng có năm người, cộng lại có lẽ phải tiêu đến ba bốn nghìn tệ.
Đây là hơn nửa tháng lương của cậu ta rồi, đổi lại là cậu ta, thật không thể tiêu phí đến mức độ này.
"Yên tâm đi, nếu tôi không chuẩn bị đã không dẫn mọi người tới đây rồi." Thư Nhã cười nói, sau đó nhìn sang Địch Cận Duật đang không yên lọng đứng bên cạnh cô ta.
Hôm nay vốn là cô muốn mời bọn họ ăn bữa tối, thời gian sẽ không gấp gáp như vậy.
Ai biết được Địch Cận Duật bảo rằng buổi tối anh có việc bận, không đi được.
Thư Nhã mới dời thời gian sang buổi trưa.
Sau đó cô ta quyết định dẫn bọn họ tới nhà hàng cô ta hay đi với bạn.
Chu Tiểu Ngư đi được nửa được thì cần phải vào phòng vệ sinh, bảo bọn họ vào phòng riêng trước, sau đó nhờ phục vụ chỉ đường đi rồi chạy như bay theo hướng đó.
Nhân viên phục vụ dẫn bọn họ đến một phòng riêng.
Tình cờ lúc này cửa phòng bên cạnh mở ra, Triệu Vân Xuyên đi từ bên trong ra ngoài. lơ đãng nhìn tới.
Bọn họ đều sửng sốt một lúc.
Đáy mắt Triệu Vân Xuyên thoáng qua một chút nghỉ vấn, anh ta tỉnh rụi đưa tay khép cửa lại, sau đó mới cười nói với Địch Cận Duật: "Cận Duật, tới dùng cơm với đồng nghiệp sao?"
Địch Cận Duật cười một tiếng, cũng cảm thấy thật tình cờ: "Cậu cũng tới cùng bạn?"
"Đúng vậy." Triệu Vân Xuyên nói.
Đúng vào lúc này.
Cảnh cửa phía sau Triệu Vân Xuyên mở ra.
Khương Tô từ trong bước ra, thấy Triệu Vân Xuyên chặn ở cửa, cảm thấy kỳ lạ: "Vân Xuyên, anh chặn ở cửa làm gì vậy? Không phải anh nói đi vệ sinh sao?"
Cô vừa nói vừa lơ đãng nhìn ra phía, không ngờ lại đối diện với một đôi mắt lạnh lùng quen thuộc.
Địch Cận Duật!
Cả người Khương Tô thoáng run lên.
Thư Nhã bọn họ cũng tò mò nhìn sang, nhưng bọn họ còn chưa kịp chờ thấy rõ mặt Khương Tô.
Chỉ nghe được "rầm" một tiếng.
Cửa bị đóng lại thật mạnh.
Người vừa mới từ trong phòng đi ra đã quay trở về thật nhanh, đóng cửa lại
Chỉ để lại một mình Triệu Vân Xuyên ngoài cửa.
Triệu Vân Xuyên quay đầu nhìn một cái, sau đó nhìn về phía Địch Cận Duật, chỉ thấy sắc mặt anh biến hóa một chút xíu, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhìn ra được.
Địch Cận Duật mặt không đổi sắc, quay đầu nói với bọn Thư Nhã: "Mọi người vào phòng trước đi, tôi trò chuyện vài câu với bạn một chút, lát nữa sẽ đi qua đó."
Thư Nhã cảm thấy chuyện này có liên quan đến cô gái vừa mới ló đầu từ trong ra, cô chỉ kịp vội vàng liếc nhìn một cái, đã có thấy cảm nhận được cô gái đó rất xinh đẹp.
Đến khi cô phục hồi tinh thần lại, các đồng nghiệp khác đã được nhân viên phục vụ dẫn vào phòng riêng. Thật tình cờ.
Phòng riêng của bọn họ lại đối diện xéo một xíu với phòng của Triệu Vân Xuyên.
Bên ngoài hành lang lúc này chỉ còn lại Triệu Vân Xuyên và Địch Cận Duật.
Địch Cận Duật tỉnh rụi nói: "Hình như tôi vừa mới nhìn thấy Khương Tô, lần trước cô ấy giúp tôi một chuyện, tôi vẫn còn chưa kịp nói cảm ơn cô ấy, vừa vặn tôi cũng muốn chào hỏi một chút. Không phải cậu muốn đi vệ sinh? Cậu đi trước đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận