Bà Cốt Khương Tô

Chương 403

Chương 403Chương 403
Trong lúc chờ đợi, cô dựa lên sô pha ngủ thiếp đi.
Lúc cô tỉnh lại, đối mặt với đôi mắt dịu dàng sâu thẳm.
Trên nét mặt còn hơi ngây ngô non nớt của Địch Cận Duật, lại có một đôi mắt đầy dịu dàng, trưởng thành.
Trái tim cô khẽ run lên: "Chú Địch?"
"Xin lỗi, để em đợi lâu rồi."
Anh cúi đầu, hôn cô thật sâu.
Thì ra tất cả lo lắng và băn khoăn đều đã biến mất.
Anh vẫn là anh.
Anh là Địch Cận Duật, cũng là chú Địch của cô.
Cô là cô gái nhỏ của anh.
Cũng là vợ tương lai của anh.
Kể tiếp, lần đầu tiên Thành Ngọc gặp Khương Hoan, anh ta hoàn toàn không có ấn tượng tốt về cô.
Cô mặc một bộ sườn xám bằng lụa, dáng người tựa như vẫn chưa hoàn toàn dậy thì xong, không có đường cong cơ thể, kẻ cặp lông mày đen nhánh, môi đỏ thẫm, tóc uốn xoăn hệt như kiểu tóc lưu hành của đám phụ nữ thời bấy giờ, dưới chân là đôi giày cao gót, cứ như là một đứa trẻ nóng vội muốn biến thành người lớn, trông có hơi buồn cười.
Anh ta biết cô, vì cả ngày Thẩm Viện cứ treo cái tên này trên miệng.
Khương Hoan dài, Khương Hoan ngắn, nghe đến mức lỗ tai anh ta muốn mọc kén, hiển nhiên anh ta sẽ bắt đầu cảm thấy tò mò về thiếu nữ cực kỳ tốt đẹp trong miệng Thẩm Viện.
Vậy nên lần đầu thấy cô trong hình tượng đó, trong lòng Thành Ngọc không nén được thất vọng.
Bàn tay mềm mại của cô khoác lên khuỷu tay Văn Chiêu, trắng nõn nà đến chói mắt.
Còn Triệu Văn Chiêu cười đến là đắc ý, trong lúc dùng bữa hoàn toàn không để ý đến những người ngồi cùng bàn khác, chỉ lo ân cần chăm sóc thiếu nữ kia. Triệu Văn Chiêu là một tên đa tình, lúc trước lần nào hẹn ăn cơm thì bên cạnh anh ta đều là những người đẹp khác nhau, nhưng mà dù sao anh ta cũng là cậu ấm đến từ Thành Bắc, ngày thường mắt để trên đầu, trước nay luôn là phụ nữ quấn lấy hầu hạ anh ta, bưng trà rót nước gắp đồ Ấy vậy Khương Hoan còn làm giá hơn cả Triệu Văn Chiêu nữa, cô chỉ vùi đầu ăn, còn chê Triệu Văn Chiêu lột thịt cua chậm, thế mà Triệu Văn Chiêu cũng không nổi giận, bị thiếu nữ trách mắng nhưng ngược lại trông có vẻ rất thích thú.
Thành Ngọc không hiểu.
Đây cũng là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một cô gái nhỏ có thể ăn mạnh đến vậy.
Những cô gái mà anh ta biết ăn uống đều như nhau, cứ như chim nhỏ vậy, ăn từng chút một, ăn nhiều rau xanh, hầu như không chạm qua miếng thịt nào, cô thì ngược lại, rau xanh không thèm động đũa, chỉ lựa thịt mà ăn, mỗi cơm thôi mà đã xới thêm bốn lần.
Nhưng tướng ăn của cô cũng không hề xấu, không ăn ngấu nghiến, ngược lại khiến ai nhìn thấy cũng có cảm giác thèm ăn.
Anh ta ăn xong uống trà một lúc lâu rồi mà Khương Hoan mới buông đũa xuống, mỉm cười với anh ta: "Xin lỗi, tôi ăn nhiều quá."
Nụ cười của cô không hề xấu xí chút nào, khi cười rộ lên để lộ hàm răng trắng tinh, đuôi mắt cong lên, trong đôi mắt hoa đào ngập tràn ý cười, rực rỡ xán lạn, dùng bữa xong, màu son đỏ chói mắt trên môi cô đã trôi đi, để lộ đôi môi màu đỏ tươi vốn có, khiến cả khuôn mặt của cô trông thuận mắt hơn nhiều.
Chẳng hiểu sao Thành Ngọc bị nụ cười của Khương Hoan làm hoa cả mắt.
Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Sau đó hai bên tạm biệt nhau.
Trên đường về Thẩm Viện còn giải thích nói bình thường Khương Hoan không trang điểm như vậy.
Thành Ngọc chỉ nghe rồi để ngoài tai, dù sao cũng chẳng phải người quan trọng gì, anh ta không cần quan tâm nhiều.
Lần gặp mặt tiếp theo cách một tháng sau, anh ta gần như quên mất là vẫn còn một người này.
Vẫn là vì chuyện của anh ta.
Anh ta lên núi hái thuốc, trong lúc vô tình đã cứu được một con hồ ly bị thương vì mắc bẫy.
Không ngờ rằng đó là một con hồ ly tinh, lại còn là hồ ly đực, sau khi dưỡng thương xong, nó bày tỏ nhất định phải báo ơn anh ta.
Thế mà phương thức báo ơn lại là dùng thân báo đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận