Bà Cốt Khương Tô

Chương 126

Chương 126Chương 126
Anh thấy Khương Tô ngoắc tay với không khí.
Nhưng lúc anh nhìn về hướng đó thì chỉ thấy màn đêm đen như mực.
Sau đó lại thấy Khương Tô quay đầu hỏi: "Chú muốn hỏi cái gì? Nó không nhớ gì hết."
"Con bé đang ở đâu?" Địch Cận Duật hỏi.
Khương Tô chỉ về hướng đối diện của mình: "Đây này."
Địch Cận Duật khom lưng, cố gắng dời tầm mắt qua: "Em có biết bản thân tên gì không?"
Bé gái ma lắc đầu.
Khương Tô nói: "Nó không biết."
Địch Cận Duật hỏi tiếp: "Em còn nhớ cha mẹ của em không?"
Bé gái ma vẫn lắc đầu.
Khương Tô nói: "Tôi nói rồi, nó không hề nhớ những chuyện trước đây."
Địch Cận Duật đứng thẳng dậy, hỏi Khương Tô: "Cô tìm thấy con bé ở đâu?"
"Không phải tôi tìm thấy." Khương Tô quay sang mấy con ma khác, hỏi: "Là ai phát hiện ra nhóc quỷ này?"
Tất cả mấy con ma đồng loạt nhìn về một hướng.
Một nữ quỷ từ tốn đi ra khỏi hàng, nơm nớp lo sợ nói: "Là tôi."
"Hỏi nó, làm thế nào phát hiện ra con bé." Địch Cận Duật nói.
Khương Tô có hơi khó bất mãn liếc anh một cái.
Địch Cận Duật im lặng một lúc rồi nói: "Coi như tôi nợ cô một ân tình."
Khương Tô hài lòng nhướn mày, sau đó nói với con ma kia: "Ngươi nghe rồi chứ, chú ấy hỏi ngươi cái gì thì trả lời cái đó."
Con ma nữ kia nói ra một địa chỉ, là một nơi cách chỗ này không xa lắm.
"Nơi con bé xuất hiện có quan hệ gì với nơi con bé chết không?" Địch Cận Duật đột nhiên hỏi Khương Tô.
Khương Tô nheo mắt lại, nói: "Bình thường với mấy con ma mới chết được vài ngày giống như con bé thì sẽ theo tiềm thức ở lại nơi bản thân đã chết." Địch Cận Duật nhíu mày, hỏi Khương Tô: "Bây giờ cô có thể đưa tôi tới đó không?"
Khóe miệng Khương Tô hơi cong lên, nói: "Chú Địch, giá của tôi mắc lắm đó."
Địch Cận Duật học theo Khương Tô, khóe miệng khẽ nhếch, đuôi mắt và đuôi lông mày của anh hiện lên nụ cười sắc bén: "Cô nghĩ tôi không biết trong nhà cô có nuôi yêu quái sao?"
Khương Tô: "... Thời gian không còn sớm, chúng ta đi thôi!"
Khương Tô đưa theo hai con ma nữ một lớn một nhỏ ngồi lên xe Địch Cận Duật, chỉ đường cho Địch Cận Duật.
Nơi bọn họ tới là một tiểu khu theo mô hình mở.
Khương Tô nhìn thấy trên bảng thông báo của tiểu khu có hơn hai mươi thông báo tìm người, gần như chiếm một nửa bảng thông báo, tất cả đều liên quan đến cô bé kia.
Hiện tại đã là chín giờ tối.
Trong tiểu khu có không ít phòng vẽ để cho học sinh học vẽ nhưng bình thường đều sẽ đóng cửa, hôm nay là ngày cuối tuần, có mấy học sinh còn đang đi dạo ở bên ngoài không chịu về ký túc xá, ánh mắt của bọn chúng đều hướng về phía Địch Cận Duật và Khương Tô.
Địch Cận Duật cao một mét chín, lại còn đứng chung một chỗ với Khương Tô, tạo thành mức chênh lệch chiều cao lý tưởng thu hút sự chú ý của mọi người, chưa kể nhan sắc của hai người còn nổi bật như vậy, sự kết hợp giữa chú chân dài và em gái xinh đẹp làm người khác vô cùng hâm mộ.
Bởi vì đây là một tiểu khu theo mô hình mở nên không có cổng, cũng không có bảo vệ ở cửa, chỉ có trường học và tòa nhà là có gắn camera.
Lần cuối cùng mọi người nhìn thấy cô bé trước khi con bé mất tích là chiều ngày thứ sáu, vừa hay là thời gian nghỉ học của học sinh, có rất nhiều cha mẹ tới đây đón con, bởi vì đông người, khu vực này lại nằm trong điểm mù của camera nên khiến cho việc điều tra của cảnh sát gặp rất nhiều khó khăn.
"Cô ta nói đã phát hiện con bé ở chỗ này." Khương Tô chỉ vào một hố cát nói. Cô và Địch Cận Duật đi theo nữ quỷ đến khu trò chơi cho trẻ em ở trung tâm của tiểu khu, bên trong có cầu trượt, bập bênh, hố cát, lúc này nữ quỷ đang đứng trong hố cát, nói với Khương Tô cô ta đã phát hiện ra bé gái ma kia ở đây.
Địch Cận Duật trầm giọng nói: "Nhà của con bé cũng ở trong tiểu khu này." Khương Tô nheo mắt lại. Nói cách khác, có khả năng bé gái ma kia đã bị giết chết ngay dưới lầu nhà mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận