Bà Cốt Khương Tô

Chương 347

Chương 347Chương 347
Sau khi trải qua vô số lần bị phản bội, cô đã sớm nhìn rõ ai mới là người đáng giá để cô tin tưởng, trên đời này bất cứ ai cũng có thể phản bội cô, nhưng ông Tôn chắc chắn sẽ không. Cô nghĩ thầm, bây giờ lại thêm một người là Địch Cận Duật.
Địch Cận Duật cống Khương Tô vào thang máy đi lên phía trên.
Từ trong thang máy bước ra, Khương Tô lập tức nhìn thấy bên ngoài là một mảnh hỗn độn, một bức tường của căn phòng cũng đã sụp đổ, đồ dùng bài trí trong phòng chia năm xẻ bảy, phế tích trải đầy đất không có chỗ đặt chân.
Bên ngoài còn có tiếng yêu quái gào thét.
Xem ra cuộc chiến còn chưa kết thúc.
Địch Cận Duật cõng cô giẫm lên phế tích đầy đất, nhanh chóng xông ra ngoài, tốc độ của anh cực nhanh, cõng Khương Tô vội vã chạy thẳng một đường, chuẩn bị vòng qua bãi chiến trường của Ngụy Tần cùng với con yêu quái kia, chạy về một phương hướng khác.
Khương Tô dựa vào trên lưng Địch Cận Duật nhìn thoáng qua phía bên kia.
Lập tức giật mình.
Con yêu quái đang tiến vào trạng thái điên loạn chiến đấu với Ngụy Tần lại là con yêu quái đã từng bị cô lừa!
Khoé mắt Ngụy Tần đột nhiên liếc về một hướng, anh ta sững sờ không dám tin vào mắt mình, vừa vặn bốn mắt nhìn nhau với Khương Tô, động tác của anh ta lập tức cứng đờ!
Một tiếng hét chói tai: "Khương Tô!"
Khương Tô lạnh lùng nhìn anh ta, được Định Cận Duật cõng nhanh chóng rời đi.
Sau khi Ngụy Tần nhìn thấy người cõng Khương Tô, sắc mặt lập tức vô cùng khó coi!
Anh ta không chút chần chờ, nổi giận quăng quái vật Chỉ U xuống, xoay người đuổi theo phương hướng của Khương Tô!
Sau khi Chỉ U điên loạn phát hiện đối thủ của mình biến mất trong hư không, cũng ngơ ngác.
Nhưng cùng lúc đó nó lại ngửi được một cỗ khí tức khác khiến nó càng thêm điên loạn! Nó không chút do dự nhanh chóng đuổi theo hướng luồng khí kia!
"Anh ta đuổi theo." Khương Tô gấp gáp nói.
"Đừng sợ. Cô sẽ nhanh chóng được an toàn." Địch Cận Duật nói, đồng thời cũng tăng tốc độ lên đến mức cao nhất.
Khương Tô nhìn về phía trước, lập tức nhìn thấy ven đường phía trước có một chiếc xe đang đỗ, cửa sổ phía sau xe cửa sổ mở ra, ông Tôn đang thò đầu ra từ trong cửa sổ ra lo lắng quan sát tình hình bên ngoài, sau đó lập tức nhìn thấy Địch Cận Duật cõng Khương Tô chạy như bay tới, hai mắt lập tức sáng lên, chồm về phía trước nói với Ninh Hiểu trên ghế lái: "Bọn họ tới rồi!"
Sau đó lập tức mở cửa xe, đỡ lấy Khương Tô từ trên lưng Địch Cận Duật xuống.
Khương Tô trượt xuống khỏi lưng Địch Cận Duật, hai chân mềm nhữn, được ông Tôn dùng sức đỡ lấy, Ninh Hiểu cũng xuống xe chạy đến mở cửa xe phía sau ra, để ông Tôn đỡ Khương Tô ngồi vào sau xe.
Sau đó vừa chạy về phía ghế lái, vừa nói với Địch Cận Duật: "Đội trưởng Địch! Mau lên xe!"
Địch Cận Duật khom người ghé vào cửa sổ xe, tay nâng lấy gương mặt Khương Tô nói: "Anh ta đuổi theo tới rồi, cô đi trước đi, chờ tôi giải quyết chuyện bên này xong lập tức tới tìm cô."
Khương Tô biết nếu như Địch Cận Duật không ở lại nơi này ngăn chặn Ngụy Tần, bọn họ tuyệt đối sẽ không đi được, cô không giống như phim truyền hình cẩu huyết trên TV khăng khăng nói không đi, chỉ nhẹ nhàng gật đầu nói: "Tôi chờ chú."
Địch Cận Duật cười khẽ một tiếng.
Sau đó thu lại nụ cười, nói với Ninh Hiểu: "Lái xe."
Ninh Hiểu lập tức nổ máy xe.
Không gian sau lưng Địch Cận Duật bỗng nhiên vặn vẹo! Sau đó một tỉa sáng lạnh trống rỗng xuất hiện chém tới sau lưng Địch Cận Duật!
Cùng lúc đó, thân ảnh của Ngụy Tần cũng trống rỗng xuất hiện!
Đồng tử Khương Tô co rụt lại: "Cẩn thận!"
Địch Cận Duật trở tay cảng đao, chặn một đao kia của Ngụy Tần, lập tức bắt đầu nghênh chiến với Ngụy Tần.
Ninh Hiểu lập tức đạp xuống chân ga không hề do dự, chiếc xe nhanh chóng vọt đi.
"‹Zhi/3na Tê. cô thấy thế nào rầi2 Không có sao chứ?" Ninh Hiểu va lái xe vừa hỏi, cô ấy thấy trạng thái của Khương Tô vô cùng không tốt. Ông Tôn cũng lo lắng nhìn cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận