Bà Cốt Khương Tô

Chương 174

Chương 174Chương 174
Đôi mắt của Địch Cận Duật vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại, thản nhiên hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó?" Khương Tô tỏ vẻ vô tội: "Sau đó tôi đi về."
"Vậy người trong ảnh ngày chắc không phải cô rồi." Địch Cận Duật nói với vẻ mặt không cảm xúc, sau đó giơ điện thoại ra, màn hình điện thoại hướng về phía Khương Tô.
Khương Tô từ ghế sô pha bước tới, nhìn vào điện thoại, lập tức sửng sốt.
Đây là bức ảnh bị chụp khi cô và Lê Thuật ở trên xe.
Thời điểm và góc chụp của bức ảnh này thật tráo trở, ngay lúc Lê Thuật đang cúi người đến hôn cô, đầu của Lê Thuật vừa vặn che mất màn hình, trông như thể đang hôn nhau với cô vậy.
Vành mũ của cô đã kéo xuống thấp, vì vậy chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, nên hoàn toàn không thể nhìn ra đó là cô.
Thế tại sao Địch Cận Duật lại biết là cô chứ?
Cô quyết định nói dối anh, nhìn anh chằm chằm rồi hỏi: "Tại sao chú lại nghĩ người trong ảnh là tôi."
Địch Cận Duật nói: "Nếu tôi không nhìn nhầm, chiếc mũ cô đội trên đầu hẳn là của tôi."
Khương Tô tức thời không nói được lời nào.
Địch Cận Duật nói: "Tôi để cô sống ở đây, ngoài việc tôi cảm thấy áy náy với cô, nên muốn bù đắp cho cô, còn có một nguyên do nữa là dù sao Lê Thuật cũng là người trong giới giải trí, hơn nữa còn là nhân vật trọng điểm, chỗ anh ta sống tai vách mạch rừng, rất dễ bị phát hiện. Tôi nhận cô đến đây chính là để bưng tai bịt mắt người khác." Giọng điệu của anh hơi lạnh lùng: "Nếu cô sốt ruột muốn hẹn hò với Lê Thuật như thế, cũng không cần vội ngay lúc này. Chờ vết thương của cô lành lại thì rời khỏi đây, cô muốn làm gì cũng được."
Khương Tô lập tức nói: "Không phải, chú hiểu lầm rồi..."
Nhưng Địch Cận Duật không định nghe cô giải thích, lập tức đứng dậy bỏ đi.
Khương Tô còn chưa nói rõ, sao có thể để Địch Cận Duật rời đi, cô lập tức đứng dậy, lao tới ôm lấy eo của Địch Cận Duật: "Chú còn chưa nghe tôi nói xong, không được đi." Cơ thể Địch Cận Duật cứng ngắc, sau đó cau mày, đưa tay nhấc mạnh tay cô ra, rồi định xoay người quở mắng cô, nhưng Khương Tô không biết hổ thẹn gì nữa, nhào thẳng vào lòng anh, ôm anh từ chính diện, hai tay siết chặt eo anh: "Chú Địch, chú đừng giận trước, nghe tôi nói rõ được không?"
"Cô buông tôi ra trước." Giọng điệu Địch Cận Duật cứng ngắc, cơ thể cũng cứng đờ: "Cô như vậy chẳng ra sao cả?"
Khương Tô nhịn cười, lại ôm chặt hơn, điều chỉnh biểu cảm trên khuôn mặt, sau đó ngước mặt lên, nhìn Địch Cận Duật với vẻ vàng thật không sợ lửa: "Tôi không buông, ai bảo chú mắng tôi xong rồi lại đứng dậy bỏ đi?"
Địch Cận Duật cau mày: "Tôi mắng cô khi nào?"
Khương Tô nói: "Khi nãy đó! Mắng người ta còn không cho người ta cãi lại, nào có lẽ như vậy."
Địch Cận Duật bị Khương Tô kề sát như vậy nên cả người đều tê liệt: "Muốn nói gì thì cô buông tôi ra trước rồi nói, tôi không đi."
Khương Tô nói: "Tôi nói xong thì buông."
Địch Cận Duật giơ tay nắm vai Khương Tô đẩy anh ra ngoài.
Anh vừa dùng lực, thì Khương Tô bắt đầu kêu: "Đừng, đừng đẩy tôi... Bụng tôi đau đấy..."
Địch Cận Duật sợ làm đau cô nên lập tức giảm đi sức lực, thực sự không còn cách nào với Khương Tô, anh không nhịn được mà cau mày: "Khương Tô, cô là con gái..."
Khương Tô lại tự giải thích: "Tôi đã hứa phải giúp chuyện của bà Trương, tôi nghĩ Lê Thuật là hồ ly tinh, anh ta nói có lẽ có quen bà ấy. Chú Địch, chú bận như thế, tôi cũng ngại làm phiền chú, nên tôi mới đi tìm anh ta, nhưng anh ta lại nói không quen, sau đó tôi để anh ta đưa tôi về. Bản tính hồ ly tỉnh phóng túng, chú thấy anh ta có nhiều bạn gái như thế là biết rồi, là anh ta bất ngờ hôn tôi, vả lại chỉ hôn mặt tôi thôi... Chú Địch, chú đừng ghen mà."
Địch Cận Duật còn đang nghiêm túc lắng nghe câu trước, nhưng khi nghe tới câu cuối lại như bị điện giật đẩy Khương Tô ra: "Cô nói nhảm gì vậy?"
Khương Tô nhất thời buông lỏng, Địch Cận Duật lại phản ứng quá mức, cô lập tức bị đẩy ngã lên ghế sô pha, cô tiện thể cong người, kêu "oái" một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận