Bà Cốt Khương Tô

Chương 127

Chương 127Chương 127
"Cô có thể tìm thấy thi thể của cô bé không?" Địch Cận Duật hỏi Khương Tô.
Khương Tô liếc mắt nhìn vẻ mặt mờ mịt của bé gái ma kia một lát, sau đó nói với Địch Cận Duật: "Tôi cần một vài thứ."
Sau khi bấm chuông.
Một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi đi ra mở cửa, nghỉ ngờ nhìn Địch Cận Duật và Khương Tô, hỏi: "Mấy người là ai?"
Địch Cận Duật lấy thẻ chứng minh ra: "Chào cô, tôi là cảnh sát."
Người phụ nữ lập tức kích động: "Có phải đã có tin tức của Đóa Đóa không?"
Cô bé kia tên là Đóa Đóa.
Người phụ nữ hốc hác ở đối diện chính là mẹ của con bé.
Khương Tô cúi đầu cúi đầu liếc nhìn bé gái ma ở bên cạnh, con bé đang ngẩng đầu nhìn người phụ nữ với vẻ mặt ngơ ngác, hiển nhiên không hề nhận ra người phụ nữ trước mặt chính là mẹ mình.
Như vậy cũng tốt.
Đỡ phải đau lòng.
Khương Tô nghĩ.
Khương Tô đi theo Địch Cận Duật vào nhà.
Khương Tô nhìn thấy một chồng thông báo mất tích dày cộm chưa được dán ở trên tủ TV.
Lúc này nam chủ nhà cũng bước ra khỏi phòng.
Nữ chủ nhà chủ động giới thiệu: "Đây là cảnh sát."
Nam chủ nhà kích động tiến lên: "Có tin tức của Đóa Đóa rồi sao?"
Có thể thấy, sự mất tích của con gái đã khiến đôi vợ chồng trẻ này vô cùng khổ, tinh thần của cả hai đều rất kém, nhưng chỉ cần nghĩ đến vẫn còn hy vọng họ lại có thể vực dậy tỉnh thần.
"Hai người có món đồ nào mà Đóa Đóa sử dụng hay mang theo bên người từ bé đến lớn không?" Khương Tô hỏi thẳng.
Vợ chồng hai người có hơi ngạc nhiên, Khương Tô còn quá trẻ và trông cô không hề giống cảnh sát chút nào. Khương Tô nói tiếp: "Ví dụ như tóc của trẻ sơ sinh, hay khóa bình an các thứ."
"Xin lỗi, cô ấy là cảnh sát thực tập mới tới." Thấy hai vợ chồng vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, Địch Cận Duật nói với họ: "Bây giờ vẫn chưa có tin tức cụ thể của Phương Đóa Đóa nhưng cảnh sát chúng tôi vẫn đang cố gắng truy tìm, hơn nữa hiện tại đã có một ít manh mối, nhưng bây giờ chúng tôi cần một vài thứ con bé hay mang theo bên người, hai người có thể cung cấp nó không?"
Vợ chồng hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, người phụ nữ có hơi do dự: "Tôi không có giữ tóc lúc mới sinh của con bé, mấy thứ như khóa bình an cũng không có, nhưng có búp bê mà con bé đã ôm ngủ từ khi còn nhỏ, cái đó có được không?"
Khương Tô nói: "Đưa cho tôi."
Người phụ nữ lập tức đi lấy.
"Đồng chí cảnh sát, có phải đã có tin tức gì không? Vẫn có thể tìm thấy Đóa Đóa của chúng tôi đúng không?" Lúc này nam chủ nhà ở lại phòng khách lên tiếng hỏi.
Địch Cận Duật định nói gì đó nhưng khi nhìn vào ánh mắt của người cha trẻ này anh lại không thể nói thành lời, đó là ánh mắt hy vọng, đó là ánh mắt xen lẫn sự sợ hãi và hy vọng, con gái mình mất tích nhiều ngày như vậy, có lẽ anh ta đã có dự cảm gì đó nhưng vẫn ôm ấp hy vọng như trước. Địch Cận Duật dừng một chút rồi mới trầm giọng nói: "Chúng tôi sẽ cho hai người một kết quả chắc chắn."
Người phụ nữ ra khỏi phòng ngủ, trong tay cầm một con thỏ bông lông xù, nhìn qua trông đã khá cũ, nhưng đã được giặt sạch sẽ.
"Đây là món quà mà cha của Đóa Đóa đã tặng con bé lúc con bé đầy tháng, con bé đã ôm con thỏ bông này ngủ từ nhỏ cho đến bây giờ, không ôm con thỏ này thì không thể ngủ được, cho dù có đi nhà trẻ thì con bé cũng sẽ mang nó theo, vào giờ nghỉ trưa con bé phải ôm con thỏ này thì mới ngủ được, bây giờ tôi không biết con bé đang ở đâu, không có con thỏ bông này, không biết con bé có thể ngủ được không..." Người phụ nữ nói xong giọng nói liền nghẹn ngào, hốc mắt đỏ ửng.
Khương Tô nhìn bé gái ma đột nhiên bước tới.
Sau đó giơ tay cánh tay nhỏ nhắn lên, dán mặt vào bụng của người phụ nữ, nhẹ nhàng ôm lấy cô ta.
Khương Tô thờ ơ chứng kiến từ đầu đến cuối.
Từ nhỏ cô đã không có cha mẹ, con yêu quái nhặt được cô vì muốn ăn cô đã chứng kiến rất nhiều cảnh tượng cảm động giữa các cặp cha mẹ và con cái, nhưng cô không thể nào đồng cảm với họ được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận