Bà Cốt Khương Tô

Chương 222

Chương 222Chương 222
Khuôn mặt này của Khương Tô, vừa xinh lại vừa linh động, nếu vào được giới giải trí, với khuôn mặt này chắc chắn sẽ nổi đình nổi đám.
"Ê, Khương Tô, cô dùng sản phẩm chăm sóc da gì vậy? Sao mà da cô có thể đổi đến vậy?" Ninh Hiểu hỏi, làn da của cô ấy là làn da ngăm chắc khỏe, cũng khá là tốt, nhưng vì khuôn mặt này cô ấy không biết đã tiêu tốn biết bao nhiêu tiền.
Khương Tô không có trang điểm, làn da vừa trắng vừa hồng hào, như trứng gà đã lột vỏ vậy, đây chính là làn da trắng đến phát sáng trong truyền thuyết, đôi môi đỏ hồng như đã tô son vậy.
Khương Tô đắc ý nhếch mày: "Không dùng gì cả, vẻ đẹp tự nhiên."
Ninh Hiểu: ... Không muốn nói nữa.
Hoành thánh trong chén đã hết rồi, Ninh Hiểu cầm chén lên uống một ngụm canh lớn, cảm giác cả thân lẫn tâm đều được thả lỏng, đặt chén xuống, sau khi Khương Tô ăn một chén hoành thánh lớn, hai phần há cảo, một phần hủ tiếu xào, bây giờ lại ăn thêm một tô mì bò lớn.
Mì bò giá mười hai tệ một phần, Khương Tô thêm năm mươi tệ thịt bò, đến bà chủ cũng phải ngạc nhiên.
Ninh Hiểu cũng là lần đầu tiên thấy có người ăn mì thịt bò như vậy, tô mì còn to hơn cả mặt của Khương Tô, một nửa là mì, nửa còn là là thịt bò màu đỏ, ở trên có dầu sa tế, trông vô cùng hấp dẫn.
Thật ra Ninh Hiểu đã ăn no, cô ấy không thích ăn quá no vào buổi sáng, nhưng nhìn Khương Tô ăn ngon như vậy, đôi mắt của cô ấy lại nhìn vào thực đơn ở trên tường, cuối cùng gọi thêm một tô mì thịt bò như Khương Tô, cô ấy gọi phần nhỏ, thêm mười tệ thịt bò.
Ninh Hiểu no căng bụng, ngồi nghỉ ngơi trên ghế.
Khương Tô từ trong túi lấy ra chiếc ví tiền mà Địch Cận Duật đã đưa cô, đứng dậy đi trả tiền, chỉ là một quán ăn nhỏ, thường sẽ không ăn quá hai mươi tệ, kết quả là hai người này ăn tổng cộng hơn một trăm tệ.
Khi tính tiền, bà chủ nhìn những cái chén chồng chất trên bàn ăn nói: "Cô bé này ăn nhiều thật đấy."
Để cô bé nhỏ như Khương Tô trả tiền, Ninh Hiểu cảm thấy khá là ngại, tuy cô ấy nhìn ra chiếc ví mà Khương Tô đang cầm trong tay là của Địch Cận Duật.
"Đợi có cơ hội tôi sẽ mời cô ăn một bữa." "Ngồi đợi thêm tí đi." Ninh Hiểu nói, cô ấy no quá, chỉ muốn ngồi nghỉ một chút.
Khương Tô ngồi đối diện cô ấy, rất nhẹ nhàng, không hề có cảm giác bị no quá mức.
"Ê, Khương Tô, tôi hỏi cô một chuyện." Ninh Hiểu đột nhiên hỏi.
"Hửm?" Khương Tô nhìn cô ấy.
"Cô và đội trưởng Địch có phải đúng hẹn hò không?" Trong đôi mắt của Ninh Hiểu tràn đầy ánh sáng hóng chuyện.
"Đâu có. Tôi không có muốn hẹn hò với anh ấy." Khương Tô nói.
Cô không có muốn hẹn hò với đội trưởng Địch, cô chỉ mới dọn vào nhà anh ở, anh đã quan tâm cô đến vậy, nếu hẹn hò thì sẽ ra sao? Cô không thích bị người khác quản lý.
Ninh Hiểu ngạc nhiên hỏi: "Tại vì sao vậy? Cô ấy tự hỏi tự trả lời: "Chẳng lẽ... cô chê đội trưởng Địch già sao?"
Khương Tô nhìn cứ như chưa đủ tuổi vậy.
Địch Cận Duật đương nhiên không quá lớn tuổi, có thể nói là đang trong tuổi phong nhã hào hoa, nhưng gần như lớn hơn Khương Tô một con giáp, Khương Tô lo lắng cũng là chuyện thường tình.
Độ yêu thích của Địch Cận Duật trong cục luôn rất cao, những cô gái có độ tuổi thích hợp trong cục gần như đều thích thầm Địch Cận Duật.
Tiếc là Địch Cận Duật ít khi đi đến cục, và năm đó sau khi chọn cô ấy làm bạn đồng hành, nếu cô ấy không đảm bảo với những cô gái trong cục rằng bản thân sẽ không hẹn hò với Địch Cận Duật thì cuộc sống trong cục của cô ấy cũng không dễ qua như bây giờ.
Tuy Ninh Hiểu không thích Địch Cận Duật, nhưng khách quan mà nói bỏ qua việc đôi khi Địch Cận Duật khó chịu và nóng tính.
Điều kiện của anh có thể được cho là hoàn hảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận