Bà Cốt Khương Tô

Chương 359

Chương 359Chương 359
Ninh Hiểu cố nén nước mắt, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Khương Tô, nước mắt lại rơi xuống, cô ấy cũng không nói chuyện, chỉ cúi đầu gật gật đầu sau đó đứng lên đi về hướng vừa nãy đến đây.
Cô ấy càng nghĩ càng đau lòng, vừa lau nước mắt vừa đi tới phía bên kia.
Khương Tô ngồi quỳ bên người Địch Cận Duật.
Cả người cô đều là máu, toàn thân Địch Cận Duật cũng đầy máu.
Cô cúi người, kéo Địch Cận Duật vào trong ngực, áp mặt mình lên mặt anh: "Địch Cận Duật, tôi sẽ cứu chú, tôi nhất định sẽ cứu được chú."
Hồn phách Địch Cận Duật đã rời khỏi cơ thể, bị quỷ sai mang đi.
Chỉ còn lại thân thể này.
Ninh Hiểu đi xem qua ông Tôn, đại khái là sợ làm ra động tĩnh quá lớn cho lên tắc kè hoa chỉ đánh ông Tôn ngất xỉu.
"Khương Tô, vết thương của cô không sao chứ?" Ninh Hiểu từ bên kia đi tới, ngực Khương Tô đã không còn chảy máu nữa, nhưng trước ngực lại bị nhuộm cho đỏ thẫm, váy cũng bị đao đâm ra một lỗ, mơ hồ có thể nhìn thấy vết thương dữ tợn bên trong.
Cô ấy chỉ cần nhớ lại một màn vừa rồi đã cảm thấy cả người tê dại từng đợt, hai chân như muốn nhữn ra.
Khương Tô thật sự xuống tay được, một đao như vậy mà không chút do dự đâm vào ngực mình.
Khương Tô lắc đầu.
Lúc Hắc Thuật được Khương Tô liên hệ chạy tới nơi này, lập tức nhìn thấy Khương Tô cả người đầy máu ôm Địch Cận Duật ngồi quỳ trên mặt đất, cậu bước xuống xe đi tới, chỉ đảo mắt nhìn qua Địch Cận Duật trên đất, sau đó nhìn về phía Khương Tô, trên mặt cô còn vết vệt nước mắt khô lại chạy dài trên hai gò má, trong lòng cậu ta có chút buồn bực: "Cô khóc sao?"
Khương Tô không trả lời Hắc Thuật, chỉ nói: "Giúp tôi đỡ Địch Cận Thuật lên xe đi."
Giọng cô rất tỉnh táo, lại có chút khàn giọng.
Hắc Thuật bình tĩnh nhìn cô một cái, mặc dù nhìn cậu cao lại gầy, nhưng lại rất dễ dàng khiêng Địch Cận Thuật từ dưới mặt đất lên, sau đó không hề dịu dàng chút nào nhét anh vào ghế sau.
Khư“ởng Tô còn nồi auỳ ở đó. muốn đứng dây lai nhát hiên bởi vì quỳ quá lâu mà chân tê dại, cô dùng tay chống lên mặt đất muốn đứng lên, sau đó lập tức bị Hắc Thuật trực tiếp đi tới cúi xuống bế lên.
Cậu khiêng Địch Cận Duật cũng không tốn sức, bế Khương Tô lại càng nhẹ nhàng hơn, Khương Tô gầy đi không ít, cậu hơi nhăn mày nhưng cũng không nói gì, vừa định ôm Khương Tô vào tay lái phụ, cô lại nói: " Tôi ngồi phía sau."
Hắc Thuật cúi đầu liếc nhìn cô một cái, sau đó thả cô xuống, để cô ngồi vào ghế sau xe.
Khương Tô ngồi sát bên cạnh Địch Cận Duật, lại gọi Hắc Thuật đang định mở cửa xe bên phía ghế lái: "Còn có đao của Địch Cận Duật nữa."
Hắc Thuật lại quay về nhặt đao của Địch Cận Duật lên, sau đó tiện tay ném vào phía sau xe.
Đối với cậu mà nói, Địch Cận Duật có chết hay không cũng không có một chút quan hệ nào với cậu, chỉ cần Khương Tô không sao là được rồi.
Ông Tôn ngồi vào tay lái phụ, thành thành thật thật thắt dây an toàn lên.
"Ninh Hiểu, nơi này giao lại cho cô." Khương Tô nói với Ninh Hiểu.
"Yên tâm đi." Ninh Hiểu nói, cô ấy nhìn thoáng qua Địch Cận Duật bên cạnh Khương Tô: "Đội trưởng Địch, anh ấy..."
"Tôi sẽ cứu chú ấy." Khương Tô khàn giọng nói.
Ninh Hiểu không khỏi dâng lên chút hi vọng.
Chính bản thân Khương Tô cũng có thể cải tử hồi sinh, nói không chừng cô thật sự có cách cứu được Địch Cận Duật.
Ninh Hiểu nhẹ gật đầu, lui về sau một bước.
Hắc Thuật khởi động xe, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Đến viện.
Ông Tôn vừa muốn xuống xe hỗ trợ, Hắc Thuật đã trực tiếp kéo thi thể Địch Cận Duật từ trong xe ra khiêng lên vai đi vào nhà.
Ông Tôn có chút lo lắng nhìn về phía Khương Tô.
Lúc này Khương Tô đã khôi phục lại, chỉ là trên mặt vẫn bao phủ một tầng sương lạnh, trầm mặc đi theo sau lưng Hắc Thuật đi vào sân.
Ông Tôn cũng đi theo vào viện tử, không quên khoá trái cửa sân lại.
Đầu ông ấy vẫn có hơi choáng, cũng có chút muốn ói, giống như dấu hiệu của chấn động não vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận