Bà Cốt Khương Tô

Chương 177

Chương 177Chương 177
Bỗng nghe thấy tiếng cửa mở ở bên ngoài.
Khương Tô biết Địch Cận Duật đã mua bữa sáng về, cô không thức dậy, tiếp tục nằm đó, chờ đến khi tiếng bước chân của Địch Cận Duật đi tới nhà ăn, rồi lại đi đến gõ cửa.
Cô mới giả vờ bị anh đánh thức rồi chậm chạp thức giấc.
Địch Cận Duật đã mở ba phần sủi cảo hấp và đặt trước chỗ ngồi của Khương Tô, trong mấy ngày qua, anh đã đoán được sở thích của Khương Tô. Bữa sáng cô thích nhất là sủi cảo hấp nhân ngô kèm với sốt cà chua, thích thứ hai là bánh bao súp, còn mấy món còn lại khá giống nhau. Cô không kén ăn là mấy, chỉ cần có thịt thì cô thích hết, đặc biệt thích ăn vịt quay của nhà hàng, nhưng nếu không phải anh gắp cải thìa cho cô ăn, cô tuyệt đối sẽ không chủ động gắp, cô thích ăn đồ ngọt, không thích ăn đồ chua, nhưng chua chua ngọt ngọt thì lại rất thích.
Khương Tô vén tóc, đi tới ngồi xuống, bàn ăn và ghế ăn trong nhà Địch Cận Duật đều là đồ đặt làm, anh chưa từng nghĩ chỗ của mình sẽ có khách, cho nên đồ đặt làm đều đặt theo chiều dài chân của anh, Khương Tô ngồi trên đó, đôi chân cũng lơ lửng trong không trung.
"Sao ghế lại cao như thế? Chân tôi không chạm tới sàn nên khó chịu quá." Khương Tô phàn nàn.
"Hôm nay tôi đi mua một cái ghế thấp hơn cho cô." Sau khi Địch Cận Duật ngồi xuống thì nói, anh đã quá quen với việc sau khi Khương Tô thức dậy không đi tắm mà đã đến ăn trước rồi.
Khương Tô chiếm ưu thế, nhưng vẫn ngoan ngoãn: "Chú Địch, công việc chú bận như thế, có phiền chú quá không? Nếu chú muốn mua, nhớ mua loại mềm một chút, ghế cứng quá, ngồi lâu đau mông lắm."
Cô ăn nhiều, đương nhiên thời gian ăn cũng phải lâu hơn, đôi chân lơ lửng giữa khoảng không dồn sức đè lên mông cô, ngồi lâu quả thực không thoải mái.
Địch Cận Duật nói: "Được."
"Đúng rồi." Địch Cận Duật nói: "Tôi vừa phát hiện hai phóng viên giải trí ở tầng dưới, hẳn là đang theo dõi cô. Tôi đuổi họ đi rồi, nhưng nếu cô muốn ra ngoài thì nhớ cẩn thận một chút."
Khương Tô sửng sốt một lát, cũng quên nuốt miếng sủi cảo đang ngậm trong miệng: "Chú Địch, tôi ra ngoài được sao?"
"Nếu tôi không cho cô ra ngoài, cô có ngoan ngoãn không đi không?" Địch Cận Duật hỏi.
Khương Tô nói dối mà không đỏ mặt, chắc như đinh đóng cột: "Đương nhiên! Anh nói không cho tôi ra ngoài thì tôi sẽ không ra ngoài."
Địch Cận Duật liếc nhìn cô rồi nói: "Được, vậy coi như tôi chưa nói gì đi."
Khương Tô: "..."
"Nhưng dạo này tôi ngủ ít lại rồi, ở nhà một mình chán lắm..." Khương Tô vừa nói, vừa nhìn Địch Cận Duật bằng một cặp mắt to tròn long lanh nước với vẻ đáng thương.
"Tôi chỉ có hai yêu cầu." Địch Cận Duật thản nhiên nói: "Thứ nhất, ra ngoài phải đội mũ và đeo khẩu trang, khẩu trang ở trong hộp thuốc của phòng ngủ phụ. Thứ hai, đừng đi gặp Lê Thuật." Anh dừng lại một lát rồi bổ sung: "Với cả Vân Xuyên. Có làm được không?"
Khương Tô vội vàng đảm bảo: "Được!"
"Đừng đi xa quá, mang điện thoại theo bên người, có chuyện gì thì lập tức gọi cho tôi. Trước khi trời tối phải về nhà" Khi nói đến từ "về nhà", Địch Cận Duật bất chợt giật mình, nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ trong chốc lát đã trở lại bình thường: "Chỉ vậy thôi."
Khương Tô thầm oán, đây mà là hai yêu cầu ư?
Nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười lấy lòng nịnh nọt: "Chú Địch, chú tốt thật đó. Tôi nhất định sẽ nghe lời chú, không đi lung tung, đúng giờ thì về."
Địch Cận Duật cũng ăn xong bữa sáng, đứng dậy nói: "Tôi đi làm trước." Anh vừa nói, vừa lấy ví tiền ra, rồi rút một xấp tiền màu đỏ từ trong ví đặt lên bàn. Suy nghĩ một hồi, anh thấy Khương Tô ăn nhiều như thế, có lẽ nhiêu đó không đủ, nên dứt khoát chỉ để lại cho mình một ít tiền tiêu vặt, lấy hết số còn lại ra, nói: "Muốn ăn gì thì tự mua ăn đi. Nếu buổi trưa muốn về ăn thì gọi tôi trước, tôi mang đồ ăn về."
Bạn cần đăng nhập để bình luận