Bà Cốt Khương Tô

Chương 344

Chương 344Chương 344
"Vì sao?"
Cô ta đã điều tra, Địch Cận Duật đã đến kho lưu trữ hồ sơ điều là về hồ sơ cha mẹ của anh gặp nạn vào hai mươi năm trước.
Chuyện đó vốn dĩ là thật, căn bản không sợ Địch Cận Duật điều tra chỉ sợ là anh không điều tra.
Nhưng cô ta như thế nào cũng không hiểu, cô ta đã điều tra tường tận với Địch Cận Duật, Địch Cận Duật sẽ một mình đến Bắc Thành sau đó vào cục quản yêu có mối liên quan rất lớn với cha mẹ đã bị nạn của bản thân, điều đó cho thấy cha mẹ của anh gặp nạn có đả kích vô cùng lớn với anh ta. Còn bây giờ Địch Cận Duật rõ ràng đã biết sự thật, cha mẹ của bản thân gặp nạn có liên quan trực tiếp đến Khương Tô, vì sao anh còn xuất hiện ở nơi đây.
"Cô ấy ở đâu?" Địch Cận Duật không trả lời Mạn Lệ, chỉ để dao lên trước một chút.
Lưỡi dao vô cùng sắc nhọn tức khắc cắt đứt cổ của Mạn Lệ, máu tuôn ra.
Cảm giác bị dao cứa vào da không còn là ảo giác nữa, mà là cảm giác đau đớn thật sự, Mạn Lệ cảm thấy máu của bản thân từ trên cổ chảy xuống mang theo chút độ ấm, cô ta ngửa cô lên nhìn khuôn mặt không rõ trong màn đêm: "Địch Cận Duật, tôi nhớ anh là một người cảnh sát."
Địch Cận Duật không nói một lời vô ích, chỉ là đưa vào sát hơn một chút, mặt không biểu cảm hỏi: "Cô ấy ở đâu?"
Máu chảy ra càng nhiều, thuận theo vết thương chảy ra, một nửa chạy theo cán dao, rơi trên mặt đất, một nửa thuận theo xương quai xanh của cô ta chảy xuống, nhuộm đỏ vạt áo trước của cô ta.
Khuôn mặt đau khổ của Mạn Lệ dữ tợn lên.
Cô ta có thể cảm nhận được sát khí trên người của Địch Cận Duật.
Nếu như bản thân không nói, cô ta không nghỉ ngờ cây dao trong tay của Địch Cận Duật thật sự sẽ cứa rách cổ họng của cô ta.
Đối với yêu quái, từ trước đến nay anh không có thương xót bao nhiêu.
Tâm tư của Mạn Lệ xoay chuyển.
Sau cùng ánh mắt nguy hiểm híp lại.
Nếu Địch Cận Duật muốn đi chết. Vậy chỉ bằng cô ta tiễn anh một đoạn.
Cô ta nói ra địa chỉ của biệt thự đó, thậm chí tường tận đến mức nói cho Địch Cận Duật nghe cơ quan của biệt thự đó và mật mã thang máy đi xuống tầng hầm.
Cô ta ngẩng đầu, nhìn Địch Cận Duật lộ ra một nụ cười tàn ác: "Anh tốt nhất nhanh lên, hôm nay dưới đất tầng bảy của cục quản yêu có một con yêu quái thoát ra, nghe nói là từng quen biết với Khương Tô, muốn tìm Khương Tô ôn chuyện cũ đó..."
Có người muốn giết, có người muốn cứu.
Trái lại cô ta phải xem thử, cuối cùng ai sẽ thắng.
Đối với những chuyện đã xảy ra bên ngoài, Khương Tô không hề hay biết gì.
Khó khăn lắm cô mới tỉnh táo được một chút.
Mỗi ngày đều bị giam trong phòng thí nghiệm dưới lòng đất này, ăn ngủ rồi lại ăn, không mập lên mà ngược lại gầy đi nhiều, có lúc cô cảm thấy mình nhẹ tới mức có thể bay khỏi giường, có đôi lúc lại cảm thấy cơ thể của mình nặng nề đến mức có thể rơi xuống đến tận lõi trái đất.
Cô được Ngụy Tần bế lên khỏi giường, lập tức mềm nhữn dựa vào trong ngực Ngụy Tần, cũng không vực tinh thần dậy nổi, nửa câu cũng lười nói, cứ như vậy bị Ngụy Tần ôm vào phòng thí nghiệm.
Ngụy Tần đặt cô ở trên bàn giải phẫu, Khương Tô chú ý thấy bên cạnh bàn giải phẫu còn đặt một cái giường đơn, bên trên còn đặt một số máy móc cô không biết là gì.
"Anh đang chuẩn bị làm gì?" Khương Tô nhìn Ngụy Tần hỏi, giọng nói cũng vô cùng yếu ớt.
"Thay máu." Ngụy Tần dịu dàng vuốt ve mái tóc cô: "Từ nay trở đi, bên trong cô sẽ có tôi, bên trong tôi sẽ có cô, chúng ta không tách rời nữa."
Anh ta đã làm một thí nghiệm và phát hiện ra rằng máu của Khương Tô không thuộc bất kỳ nhóm máu nào, nhưng khi dung hợp với bất kỳ nhóm máu nào thì cũng sẽ hoàn toàn trở thành nhóm máu đó, nói cách khác, máu của cô sẽ không có phản ứng bài xích với bất kì nhóm máu nào của người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận