Bà Cốt Khương Tô

Chương 360

Chương 360Chương 360
Dưới sự chỉ huy của Khương Tô, Hắc Thuật khiêng Địch Cận Duật lên lầu hai.
Hắc Thuật đột nhiên khiêng lên một người chết, làm một đám quỷ lớn quỷ nhỏ ở lầu hai bị doạ sợ gom lại một chỗ.
Đợi đến lúc Khương Tô cả người đầy máu cầm theo nến đi lên lầu hai, đám quỷ lớn nhỏ càng thêm chấn động, co rúm lại một góc.
Lầu hai trống rỗng cũng không có đèn, chỉ có một cái bàn gỗ dài trước kia dùng để tế lễ được đặt trong góc khuất.
"Khiêng cái bàn tới đây." Khương Tô trực tiếp sai khiến đám quỷ.
Ngày nào bọn chúng cũng được ông Tôn cúng bái, nên việc nhấc thứ gì đó cũng không quá khó khăn, thế là cùng nhau tiến lên khiêng cái bàn đặt ở giữa phòng.
Khương Tô ra hiệu cho Hắc Thuật đặt Địch Cận Duật lên bàn gỗ dài.
Hắc Thuật liền đặt Địch Cận Duật đặt lên bàn gỗ dài.
Quỷ nơi này thích ở sạch sẽ, mặc dù lầu hai này gần như là bỏ hoang, nhưng lại sạch sẽ đến mức không có tí bụi nào.
Vì để cảm ơn ông Tôn đã cúng bái cho bọn chúng, lúc ông Tôn ra ngoài bày quầy bán hàng, Khương Tô lại không có ở nhà, bọn chúng còn chạy xuống lầu một giúp ông Tôn quét dọn vệ sinh, sắp xếp lại phòng.
Cô hồn dã quỷ không có nhà để về như bọn chúng, không có người thờ cúng, chỉ có khi đến tết thanh minh hằng năm hoặc nhà ai cúng bái cho tổ tiên sẽ đi ăn vụng một chút đồ ăn, trộm ngửi mấy ngụm hương. Sau này có ông Tôn ở đây, mỗi ngày đều sẽ đốt hương cúng cho bọn chúng, có lúc còn làm cho bọn chúng một bàn thức ăn ngon nữa.
Hắc Thuật đặt Địch Cận Duật lên bàn, hai tay khoanh trước ngực nhìn Khương Tô: "Còn cần tôi làm gì không?"
Khương Tô lắc đầu, đặt nến ở góc bàn, còn nói: "Cậu bảo ông Tôn mang rương của ta lên đây."
Người đi lên lần nữa vẫn là Hắc Thuật.
Ngoại trừ cái rương, trong tay cậu còn cầm một cái khăn mặt ướt nhẹp: "Lau mặt trước đi, cả mặt toàn là máu, buồn nôn muốn chết."
Khương Tô chỉ nhận lấy cái rương.
Hắc Thuật đi lên phía trước, bóp mặt Khương Tô xoay qua, sau đó cầm khăn mắt lau tới lau lui bởi vì †trono lồng bưc bôi cho nên ra †av cĩñna có chút thô lỗ, mặt cũng nhăn nhó khó chịu, lau qua hai lần, động tác lại không tự chủ được dịu dàng xuống, sắc mặt cũng thả lỏng ra, giọng điệu lại có chút không cam lòng: "Cô quen biết anh ta mới được bao lâu, anh ta chết làm cô đau lòng như vậy sao? Còn rơi nước mắt?"
Cuối cùng vẫn là ăn dấm, Khương Tô người này không tim không phổi, không biết cậu chết, cô có thể rơi nước mắt vì cậu không.
Khương Tô không phản kháng cũng không phản bác, cứ như vậy ngửa mặt lên để Hắc Thuật lau mặt cho cô, Hắc Thuật từng chút từng chút một lau mặt sạch sẽ, lại kéo lấy bàn tay đầy máu của cô mà lau, khăn mặt rất nhanh đã bị nhuộm đỏ.
"Cả người cô đều là máu, đi xuống dưới thay bộ quần áo khác trước đi." Hắc Thuật nói.
Khương Tô để thi thể Địch Cận Duật lại, đi xuống lầu dưới.
Hắc Thuật đi theo xuống dưới.
Khương Tô xuống lầu tìm điện thoại di động của mình, gọi điện thoại cho ông cụ Triệu.
Sau đó trở về phòng lấy quần áo đi tắm rửa một cái, vết thương trước ngực cô đã ngừng chảy máu, nhưng khi bị nước chảy vào máu bên ngoài vẫn theo dòng nước chảy xuống, rửa vết thương đến trắng bệch, cô lại giống như không hề hay biết, tắm rửa toàn thân, mặc quần áo sạch sẽ rồi đi ra ngoài.
Tóc cô ẩm ướt, cũng chỉ lau sơ qua.
Hắc Thuật ngồi trên ghế sô pha cầm máy sấy trong tay vỗ vỗ ghế, cô ngồi xuống ngoan ngoãn để Hắc Thuật sấy tóc cho mình.
"Kế tiếp cô định làm gì?" Hắc Thuật hỏi: "Chẳng lẽ cô định cứ đặt thi thể của người đàn ông kia trên lầu hai sao?"
Khương Tô không nói gì, nhắm mắt lại, mặt mũi tràn đầy hờ hững.
Sấy khô tóc xong. Cô lập tức đi lên lầu hai.
Nửa giờ sau, có một người đàn ông ước chừng ba mươi tuổi, gương mặt bình thường gõ cửa sân.
Trong tay anh ta mang theo một cái rương.
Ông Tôn cảnh giác hỏi anh ta tìm ai.
Người đàn ông dáng vẻ nho nhã lễ độ: "Cô Khương bảo tôi tới."
Bạn cần đăng nhập để bình luận