Bà Cốt Khương Tô

Chương 158

Chương 158Chương 158
Sau đó cùng Ninh Hiểu đi ra ban công, đưa tay nhấn vào nút ở trên cổ tay, miếng hút kim loại ngay lập tức hút lấy bức tường, kéo ra một sợi dây bạc, hai người vượt qua lan can của ban công một cách nhanh gọn vô cùng, sau đó nhảy xuống phía dưới.
Khương Tô đi ra ngoài ban công và nhìn xuống dưới, chỉ thấy hai người đang rơi xuống với tốc độ cực nhanh, sau đó đáp xuống mặt đất, miếng hút kim loại ở trên bức tường phát ra âm thanh chuyển động của động cơ, được thu về rất nhanh theo sợi dây bạc.
Con người đại khái là nhờ vào những thứ mà yêu quái không có này mới có thể liên tiếp chiến thắng những con yêu quái vốn đã mạnh hơn họ nhiều.
Nếu một ngày nào đó mục tiêu của cục quản yêu là cô thì sẽ như thế nào đây?
Khương Tô đứng trên ban công, cô dõi theo hai bóng hình đang từ từ biến mất trong màn đêm thăm thằm, đôi mắt cô đọng lại vài phần lạnh lẽo của bóng đêm.
Nhìn bầu trời bắt đầu trắng dần như bụng cá.
Ninh Hiểu hạ lệnh phong tỏa hiện trường, chờ người phụ trách thu dọn của cục quản yêu đến xử lý: "Vết thương của anh không sao chứ? Chúng ta mau lên xe của cục để quay về cục bộ xử lý tình hình thôi."
Con yêu quái hôm nay là một con báo tỉnh, nó rất khó đối phó, họ đã phải theo dõi nó suốt đêm. Trong màn chiến đấu kịch liệt, một phút sơ sẩy cô ta đã suýt bị con báo tỉnh ấy tấn công từ phía sau, Địch Cận Duật vì cứu cô ta mà bị con yêu quái kia cào một phát vào cánh tay, vết thương dường như không hề nhẹ.
Địch Cận Duật đưa tay nhìn đồng hồ, đã 5 giờ 30 phút, anh nhìn thoáng qua vết thương trên cánh tay, khẽ nhíu mày, nói với Ninh Hiểu: "Tôi không sao, vết thương này tôi sẽ xử lý sau. Chuyện còn lại giao cho cô, tôi đi trước đây."
Ninh Hiểu biết chuyện gì Địch Cận Duật đã quyết sẽ không dễ dàng thay đổi, anh ấy không khuyên nhủ gì nhiều, vừa dùng một tay giữ kết ấn vừa gật đầu: "Anh cứ đi trước đi, chuyện ở đây để tôi lo."
Địch Cận Duật xoay người rời đi.
Nghe bên ngoài có tiếng động, Khương Tô biết Địch Cận Duật đã quay về, cô không có ý định rời khỏi giường, bỗng nhiên cô ngửi thấy một mùi Đúng lúc đó, Địch Cận Duật từ ban công bước vào, cơ thể sơ sát, nửa thân trên dính đầy máu.
"Chú bị thương à?" Khương nhìn thấy trên cánh tay anh có ba vết cắt, quần áo và máu thịt hoà vào nhau, dường như là vết cào của con quái thú nào đó, máu vẫn đang không ngừng chảy xuống cánh tay áo của anh.
"Tôi không sao, phần lớn số máu trên người đều không phải của tôi." Địch Cận Duật đưa tay che miệng vết thương, không để cho Khương Tô tiếp tục nhìn nó. Anh đi vào phòng ngủ chính, lôi từ dưới gầm giường lên một chiếc rương nhỏ, anh cầm món đồ ra ngoài, nói với Khương Tô: "Vẫn còn sớm, cô ngủ thêm một lát nữa đi. Lát nữa tôi sẽ gọi cô dậy ăn sáng." Sau đó anh cầm chiếc rương nhỏ kia qua phòng ngủ phụ.
Đóng cửa phòng, anh đặt cái rương xuống đất, đưa tay cởi chiếc áo khoác và ném sang một bên. Cúi đầu nhìn lướt qua miệng vết thương, sau đó anh ngồi hẳn xuống sàn nhà, bắt đầu mở nắp rương, đây là một cái rương thuốc, bên trong là các chai lọ thuốc nhỏ và các dụng cụ cần thiết khác.
Khương Tô không thèm gõ cửa, trực tiếp vặn tay nắm cửa đi vào trong.
Địch Cận Duật đưa tay che miệng vết thương gớm ghiếc, ngẩng đầu nhìn cô.
"Không cần che, đâu phải tôi chưa từng thấy qua." Khương Tô lên tiếng, cô ngồi xổm xuống đất, đẩy tay anh ra, quả thật là vết thương do móng vuốt của yêu thú làm, miệng vết thương khá sâu, sâu đến mức dường như có thể thấy rõ phần xương bên trong. Cô đưa mắt liếc nhẹ Địch Cận Duật một cái: " Cục quản yêu của các chú đều mặc kệ thương tích của người khác?"
"Chỉ là một vết thương nhỏ thôi." Địch Cận Duật nhíu mày đáp.
Khương Tô đưa tay nhấn vào phần miệng vết thương một cái, Địch Cận Duật lập tức rên lên một tiếng, anh nhíu mày, mở to hai mắt nhìn cô.
Khương Tô đứng dậy ra khỏi phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận