Bà Cốt Khương Tô

Chương 227

Chương 227Chương 227
"Chú Địch..." Khương Tô không chịu nổi nữa, cô cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, bản thân thật sự sẽ muốn "dậy tình" mất, giọng nói phát ra cũng mềm mại và đặc quánh: "Tôi đỡ rồi..."
"Ừm." Địch Cận Duật nhấc tay ra khỏi bụng và mắt Khương Tô.
Khương Tô mở mắt.
Bốn mắt lại chạm nhau.
Khương Tô chớp mắt: "Chú Địch, có phải bây giờ chú không còn ghét tôi nữa phải không?"
Địch Cận Duật khẽ cau mày: "Tôi ghét cô khi nào?"
Khương Tô: "Khi chúng ta vừa biết nhau, không phải chú ghét tôi sao?"
Địch Cận Duật nói: "Tôi chỉ không đồng ý với tác phong làm việc của cô thôi, không thể nói là ghét."
Khương Tô hỏi: "Vậy giờ thì sao?"
Địch Cận Duật có hơi căng thẳng hiếm thấy, dừng một chút rồi mới nói: "Không còn sớm nữa, đi ngủ sớm đi."
Sau đó anh đứng thẳng dậy, đi đến phòng ngủ phụ.
Khương Tô nằm trên ghế sô pha, ôm gối, lăn lộn hai vòng.
Địch Cận Duật đã hai ngày một đêm chưa ngủ, tối đó anh ngủ quá sâu, dẫn đến những động tĩnh lẽ ra anh phải nghe thấy cũng không nghe được.
Sáng hôm sau, thức dậy từ sớm tỉnh mơ, anh tắm rửa xong thì đi mua bữa sáng như mọi ngày.
Ông chủ tiệm điểm tâm hơi kinh ngạc: "Đội trưởng Địch, cậu định đãi đồng nghiệp ăn sáng đến khi nào?"
Địch Cận Duật mỉm cười rồi nói: "Có lẽ phải mất một thời gian nữa."
Anh mang bữa sáng lên lầu.
Đặt bữa sáng lên bàn ăn, sau đó gõ cửa phòng Khương Tô như thường ngày.
Anh gõ ba lần nhưng bên trong lại không có tiếng trả lời.
Địch Cận Duật lại gõ lần nữa: "Khương Tô, dậy ăn sáng đi, ăn xong rồi Bên trong vẫn không có âm thanh nào.
Nếu như mọi ngày, Khương Tô thường sẽ nhẹ giọng nũng nịu nói mình ngủ thêm chút nữa, hoặc gây ra một chút động tĩnh bày tỏ sự không hài lòng của cô.
Nhưng hôm nay, bên trong một chút tiếng động cũng không có.
Trong lòng Địch Cận Duật bỗng chốc dâng lên một dự cảm không lành.
Anh ấn mạnh tay nắm cửa rồi đẩy ra, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, cả người anh cứng đờ tại cửa.
Trong phòng không có ai.
Lần đầu tiên chiếc chăn trên giường không cần anh nhắc thì đã được trải gọn gàng.
Vali đặt bên trên tủ quần áo luôn mở toang và chất đầy đủ các đồ linh tỉnh cũng biến mất.
Vì quần áo bị Khương Tô vứt lung tung khắp nơi mà luôn khiến anh phải đỡ trán thở dài, làm sao một căn phòng bừa bộn như thế cũng có thể trở nên sạch sẽ.
Nhưng lại khiến Địch Cận Duật chợt cảm thấy căn phòng trống rỗng, giống như một bộ phận nào đó trong ngực anh cũng theo đó mà trống rỗng.
Khương Tô, đi rồi.
"Ôi, Đội trưởng Trình, anh có cảm thấy hôm nay Đội trưởng Địch có gì đó không ổn không?" Chu Tiểu Ngư nói.
Địch Cận Duật giao vụ án Thành Sơn đó cho Trình Nham, Trình Nham từ sáng đã bận đến mức tối mày tối mặt, nào có thời gian để ý đến Địch Cận Duật, nghe Chu Tiểu Ngư nói như vậy thì hỏi: "Sao lại không ổn?"
Thư Nhã ngồi phía sau Chu Tiểu Ngư cũng nhìn sang.
"Chỉ cảm thấy... rất đáng sợ." Chu Tiểu Ngư nói.
Sáng nay, cậu ấy vẫn chào hỏi Đội trưởng Địch một cách nhiệt tình như mọi ngày, nhưng Đội trưởng Địch như thể không nhìn thấy, khuôn mặt lạnh tanh lướt ngang qua cậu ấy, khí lạnh toàn thân bốc lên, khiến cậu ấy gần như có thể cảm nhận được cái lạnh giá trong tiết trời mùa hè tháng năm.
Mặc dù bình thường đối diện với lời chào nhiệt tình của cậu ấy, Đội trưởng Địch cfñna chỉ aât đầu môât cách lanh nha†. hơn na còn luôn rất lanh lùng, nhưng tuyệt đối không giống hôm nay, cả người anh lộ ra vẻ "Tâm trạng tôi không tốt, đừng đến gần tôi."
Trình Nham liếc nhìn cậu ấy: "Bộ có ngày nào anh cảm thấy Đội trưởng Địch không đáng sợ sao?"
Chu Tiểu Ngư nói: "Cái đó thì khác. Anh không nhận ra à, cách đây một khoảng thời gian, dường như tâm trạng của Đội trưởng Địch rất tốt, mỗi ngày đều phải gọi mấy cuộc điện thoại, trên mặt còn nở nụ cười. Anh xem hôm nay, đến gần anh ấy trong phạm vi ba mét đều bị cái lạnh làm cho phát run, vả lại tôi để ý, hôm nay Đội trưởng Địch cũng không gọi một cuộc điện thoại nào. Tối qua Đội trưởng Địch gấp rút từ Thành Sơn trở về, liệu có xảy ra chuyện gì không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận