Bà Cốt Khương Tô

Chương 351

Chương 351Chương 351
Cô ấy khó khăn giơ hai tay không ngừng chuyển linh lực vào trong vòng bảo hộ, nhưng cho dù linh lực của cô ấy có nhiều đi chăng nữa thì cũng sẽ có lúc cạn kiệt, lại thêm Chỉ U tấn công giống như bị điên vậy, tiêu hao quá nghiêm trọng, cô ấy không kiên trì được bao lâu nữa.
Cô ấy chỉ có thể gửi hết hi vọng lên người Địch Cận Duật, hy vọng anh có thể mau chóng giải quyết được Ngụy Tần sau đó tới chỉ viện.
Khương Tô nằm trên mặt đất, mồ hôi lạnh thấm ướt sợi tóc trên trán, khuôn mặt nhỏ tái nhợt.
Ông Tôn ôm Khương Tô lên, từ trong túi lấy ra một cái khăn tay, cẩn thận lau mồ hôi trên trán cô.
Trên người ông ấy lúc nào cũng chuẩn bị một cái khăn tay, từ lúc còn trẻ đã thành thói quen: Khương Tô thích dùng tay bóc đồ ăn, lúc trước không tiện lợi giống như bây giờ, khắp nơi đều có khăn giấy để dùng, tay cô dơ sẽ tùy tiện bôi lên người, ông ấy không nhìn được nên về sau trên người đều sẽ chuẩn bị sẵn một cái khăn tay, mỗi lần thấy tay Khương Tô dơ sẽ chủ động lấy khăn giúp cô lau sạch sẽ, không cho cô xoa loạn khắp nơi, sau này dần dần hình thành cái thói quen này, đến già cũng không bỏ được.
Ninh Hiểu nhìn động tác ông Tôn cẩn thận, toàn bộ lực chú ý đều tập trung lên người Khương Tô, giống như không hề sợ hãi Chỉ U sẽ xông phá vào vòng phòng hộ, mà sắc mặt Khương Tô trắng bệch, ngực không chút phập phồng, không phát ra âm thanh.
"Lúc nãy ông nói Khương Tô không chết?" Ninh Hiểu hỏi ông Tôn, trong lòng vẫn dấy lên một tia hi vọng cuối cùng.
"Ừ." Ông Tôn thu khăn tay lại, nhìn Ninh Hiểu nói: "Cô ấy sẽ tỉnh."
Ninh Hiểu nhìn dáng vẻ bình tĩnh của ông Tôn, lại nghĩ tới những điểm khác hẳn với người thường của Khương Tô, thế là cũng tin tám phần, đương nhiên vẫn có hai phần nghỉ ngờ, dù sao Khương Tô thật sự không có nhịp tim, cô ấy lại hỏi: " Còn bao lâu nữa?"
Cô ấy thật sự sắp không chịu nổi, cảm thấy không bao lâu nữa linh lực sẽ cạn kiệt.
"Tôi cũng không biết." Ông Tôn nói xong lại đem khăn tay xếp lại chỉnh tề bỏ vào trong túi.
Ninh Hiểu cũng sắp khóc tới nơi rồi, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống: " Ông không sợ à?"
"Không có gì phải sợ cả." Ông Tôn trấn định nói. Ông ấy không sợ, bởi vì cho dù ông ấy có chết, Ninh Hiểu chết, Địch Cận Duật chết, Khương Tô cũng sẽ không chết.
Chỉ cần Khương Tô không chết thì không có gì phải sợ cả.
Lúc này đương nhiên Ninh Hiểu không hiểu được tâm tình của ông Tôn, nhưng nhìn ông Tôn trấn định như vậy cô ấy cũng trấn định theo, lấy lại bình tĩnh hít sâu một hơi, hai mắt nhìn vào con Chỉ U đanh điên cuồng tấn công vòng phòng hộ, trong lòng bình tĩnh lại bắt đầu khống chế linh lực bởi vì cô ấy khẩn trương mà trở nên hỗn loạn.
Đừng lo lắng, Khương Tô sẽ tỉnh dậy bất cứ lúc nào, đội trưởng Địch bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ tới.
Cô ấy chỉ cần cố gắng thêm một chút, cố gắng thêm một chút nữa thôi...
"Phụt..."
Ninh Hiểu đột ngột phun ra một ngụm máu.
Vòng phòng hộ bỗng nhiên rung lắc dữ dội, tựa như lúc nào cũng có thể vỡ tan.
Ninh Hiểu choạng từ trên mặt đất đứng lên, hai tay nâng lên đỉnh đầu, lòng bàn tay hướng lên trên, cố gắng chống đỡ như đang dùng tay chống lên cái vòng phòng hộ này, linh lực lần nữa bộc phát ra, vòng phòng hộ đang rung lắc lần nữa được ổn định lại, nhưng máu phun ra từ miệng cô ấy lại chảy xuống theo khóe miệng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hiển nhiên không thể cầm cự được bao lâu nữa.
"Đợi lát nữa tôi kêu chạy, ông cứ chạy trước đi." Gương mặt Ninh Hiểu tái nhợt, nghiêm túc nói với ông Tôn: "Có thể sống một người thì sống một người."
Ông Tôn nói: "Cô nói không sai, có thể sống một người thì sống một người, nếu cô không chịu nổi thì cứ chạy trước đi, tôi không có tác dụng gì, nhưng cản nó lại thì cũng có thể."
Ông Tôn vừa nói vừa lấy từ trong túi ra một nắm bùa chú.
Đó là Khương Tô viết cho ông ấy để bảo mệnh lúc nguy cấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận