Bà Cốt Khương Tô

Chương 283

Chương 283Chương 283
Địch Cận Duật đứng lên, hơi cúi người chào ông cụ Địch rồi xoay người kéo mở cửa đi ra ngoài.
Địch Cận Duật sải bước tiến lên, khi đi đến đầu cầu thang thì ngừng bước chân, vịn lan can nhìn xuống.
Khương Tô đứng chờ trong sảnh ở phía dưới.
Trái tim treo cao lập tức rơi xuống chỗ cũ, trong mắt Địch Cận Duật tràn ngập dịu dàng êm đềm.
Cô không đi, cô đang đợi anh.
Địch Cận Duật vội vàng chạy xuống.
Khương Tô nghe thấy tiếng động, xoay người lại, có chút ngoài ý muốn hỏi:
"Sao nhanh thế?"
Đáp lại Khương Tô là cái ôm siết, giọng nam trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu:
"Muốn sớm gặp cô."
Da đầu Khương Tô tê dại, nguyên xương sống lưng tê mỏi.
Chú Hai Địch mới từ bên ngoài bước vào: ".. ."...
Quý bà Uông rất ngạc nhiên khi Khương Tô quyết định trở về Thành Bắc mau như vậy.
Khi Khương Tô nói rằng cô đã gặp ông cụ Địch thì quý bà Uông lập tức trầm mặc, nhưng vẫn yêu cầu cô đừng đi vội, đợi ngày mai mới đi cũng không muộn.
Khương Tô miễn cưỡng đồng ý, cô lên lầu thu thập hành lý.
Thật ra cũng không có gì để thu thập, cô không lấy nhiều đồ khỏi vaili, tùy tiện nhét vào lại là được.
Ở lại Thành Tây lâu hơn cũng vô nghĩa.
Hiện tại cô có thể xác định, lúc Khương Hoan rời khỏi Thành Tây còn chưa mất trí nhớ.
Nếu muốn tìm manh mối thì nên tìm từ Thành Bắc.
Đối với Khương Tô thì tại sao bị thiếu ký ức đó còn quan trọng hơn là trong ký ức bị mất gồm có những gì.
Địch Cận Duật đưa Khương Tô về chỗ quý bà Uông xong không ở lại Chú Tưởng đã sớm về Thành Bắc.
Khương Tô vốn đặt hành trình mười ngày, nửa tháng nhưng đã kết thúc trong ba ngày ngắn ngủi, chính cô cũng không ngờ tới.
Khương Tô dọn dẹp hành lý xong xoay người lại chợt thấy Thẩm Thâm đứng ở cửa, còn trẻ mà ánh mắt sâu thẳm, khó nhìn thấu.
Khương Tô nhìn thấy cậu ta thì hơi ngoài ý muốn: "Có việc gì không?"
Thẩm Thâm nói: "Không có."
Khương Tô hỏi: "Vậy anh đứng ở cửa phòng tôi làm gì?"
Thẩm Thâm: ".. "
Đại khái không ngờ Khương Tô thẳng thắn như vậy, Thẩm Thâm hiếm khi bị nghẹn họng.
Tạm dừng một lúc sau, Thẩm Thâm giả bộ vô tình hỏi:
"Cô và anh Cận Duật là... . là quan hệ bạn trai bạn gái à?"
Khương Tô nhìn Thẩm Thâm một lúc rồi thản nhiên nói:
"Tôi không có hứng thú với anh."
Thẩm Thâm: ".... nhìn tôi có giống như hứng thú với cô không?"
Khương Tô đáp gọn lỏn:
"Giống."
Thẩm Thâm: ".. ."
Cuộc nói chuyện chấm dứt cụt ngủn.....
Buổi tối, Khương Tô bỗng nhiên nhớ tới một chuyện rất quan trọng.
Cô gọi điện thoại cho Địch Cận Duật.
"Chú hỏi ông nội của chú giúp tôi là nhà Tây kia thuộc về ông ta hay của Khương Hoan? Nếu là của Khương Hoan tức là thuộc về tôi, tôi không định sở hữu tòa nhà, chú kêu ông ta thanh toán bằng tiền cho tôi đi."
Sẽ nhiều tiền đây, khu vực đó, diện tích như thế ít nhất cũng hơn chục triệu chứ, không cần cũng uổng.
Địch Cận Duật không ngờ cô gái gọi điện thoại cho mình vì nói việc này, anh bất đắc dĩ nhéo sống mũi, bó tay với cô:
"Được."
Địch Cận Duật vừa nói chữ được thì đầu dây bên kia đã cúp điện thoại.
Địch Cận Duật không kiểm được bật cười.
Có khi bản thân anh không nghĩ ra, chính mình rốt cuộc thích Khương Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, nhìn thấy cô gọi đến, còn chưa bấm nút nhận, chỉ thấy màn hình hiển thị là tâm trạng của anh đã vui lên rồi.
Nghe cô kêu chú Địch làm trái tim anh hòa tan.
Lúc không thấy cô thì anh luôn nhớ nhung, lo cô ăn không đủ no, lo cô lại ở bên ngoài rước họa vào thân.
Nếu nhìn thấy cô ở trước mặt thì anh chỉ muốn ôm lấy cô.
Nhưng mãi đến tối hôm qua anh mới xác định lòng mình.
Địch Cận Duật không phải loại người mẫn cảm với tình cảm.
Khi cô gái chui ra từ sau núi giả cười với anh, Địch Cận Duật nghe tiếng phòng tuyến trong tim mình sụp đổ.
Khương Tô cứ như thế đạp lên mảnh vụn của bức tường uyển chuyển đi vào lòng anh.
Anh giang tay chủ động ôm lấy cô, giống như ôm lấy cả thế giới của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận