Bà Cốt Khương Tô

Chương 137

Chương 137Chương 137
Chu Tiểu Ngư cởi áo khoác của mình, sau đó cuộn lại thành một vòng, lấy tay Khương Tô ra, đè lên bộ quần áo đã bị máu thấm đẫm hoàn toàn của Địch Cận Duật, cậu ấy không khỏi sợ hãi suy nghĩ, Khương Tô chảy máu nhiều như thế, liệu có sống được không? Nhưng cậu ấy không dám hỏi, chỉ ra sức ấn lên quần áo, hy vọng máu đừng chảy nữa.
Địch Cận Duật không nói một lời, chân vẫn đạp ga không buông, Chu Tiểu Ngư chỉ có thể một tay đè lên vết thương của Khương Tô, một tay giữ chặt ghế, để tránh bản thân bị văng ra ngoài.
Chu Tiểu Ngư chỉ thấy đường đến bệnh viện quả thực dài chết khiếp!
Cậu ấy lại xoay đầu nhìn Khương Tô, đột nhiên nhìn thấy đầu Khương Tô mềm nhữn nghiêng sang một bên.
Đồng tử Chu Tiểu Ngư co giật, tim đập thình thịch.
Không thể nào?
Cậu ấy vì những suy nghĩ khủng khiếp trong đầu mình mà cảm thấy cả người tê dại, nuốt nước bọt một cách khó khăn, rồi cẩn thận đặt một ngón tay vào dưới mũi Khương Tô, một giây... hai giây... ba giây...
Tay Chu Tiểu Ngư đột ngột rút lại.
Nhìn Khương Tô im lặng ngả đầu tựa lên gối, sắc mặt tái nhợt, đôi môi ấp úng, nói với vẻ đầy sợ hãi: "Đội, đội trưởng Địch... Khương, Khương Tô, hình như cô ấy không thở nữa..."
Không người nào đáp lời cậu ấy.
Chiếc xe cũng không dừng lại, cũng không giảm tốc độ.
Chu Tiểu Ngư chỉ thấy bóng lưng của Địch Cận Duật, không nhìn được biểu cảm trên mặt anh.
Nhưng cậu ấy biết, đội trưởng Địch đã nghe thấy.
Trong lúc Chu Tiểu Ngư cảm thấy con đường này vĩnh viễn sẽ không có điểm cuối thì xe đột ngột dừng lại! Cậu ấy bị hất ra, va vào hàng ghế trước mặt, đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Địch Cận Duật mở mạnh cửa sau bên phía Khương Tô, thò người vào, không thèm nhìn đến Chu Tiểu Ngư, chỉ cẩn thận bế Khương Tô ra ngoài, rồi xoay người lao vào cửa chính bệnh viện.
Chiếc đệm ghế màu nhạt chỗ Khương Tô hoàn toàn bị nhuộm đỏ, Chu Tiểu Ngư liếc nhìn, da đầu tê buốt, rồi xoay người xuống xe ở phía còn lại.
Cả bênh viên đầu bị tiếng hét của Địch Cân Duiât làm cho kinh đông. Y tá đẩy giường chạy như bay tới, mặc dù buổi tối có nhiều dịch vụ cấp cứu, nhưng các y tá vẫn hoảng sợ khi nhìn thấy tình trạng bi thảm của Khương Tô.
Một cô gái xinh đẹp thế kia? Ai lại có thể ra tay như vậy?
Địch Cận Duật chạy theo các y tá, cùng đẩy giường bệnh vào phòng phẫu thuật, bác sĩ cũng theo sau.
Khi đến ngoài phòng phẫu thuật, một y tá đưa tay chặn Địch Cận Duật bên ngoài phòng phẫu thuật, sau đó toàn bộ nhân viên y tế vào trong, để lại một mình Địch Cận Duật cả người đầy máu ở bên ngoài...
Lúc Chu Tiểu Ngư đuổi đến, cậu ấy nhìn thấy Địch Cận Duật toàn thân đầy máu dựa lưng vào tường, cúi đầu nhìn bàn tay dính đầy máu của mình.
Chu Tiểu Ngư cảm thấy đau xót trong lòng, vội vàng chạy tới.
"Đội trưởng Địch..."
"Là tôi hại cô ấy." Địch Cận Duật nói.
Đây là câu thứ hai Chu Tiểu Ngư nghe Địch Cận Duật nói trong đêm nay.
Chu Tiểu Ngư muốn an ủi, nhưng cậu ấy không ở hiện trường, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết an ủi như thế nào, chỉ có thể chắp tay cầu nguyện cho Khương Tô mạng lớn, có thể vượt qua.
Cậu ấy vừa khấn cầu từ các vị thần phương Đông đến Tôn Ngộ Không bên ấy.
Cửa phòng phẫu thuật đột ngột mở ra.
Địch Cận Duật ngẩng đầu lên, đứng thẳng người dậy, rồi di tới.
Chu Tiểu Ngư cũng đi theo.
Một y tá lớn tuổi bước ra, còn chưa nói gì, sự thương tiếc trên khuôn mặt đã để lộ điều bà ấy muốn nói sau đó: "Vết thương quá nặng, nội tạng bên trong đều bị tổn thương, cộng thêm mất máu quá nhiều, trên đường đến đây tim đã ngừng đập rồi... Xin lỗi."
Tia máu cuối cùng trên mặt Chu Tiểu Ngư cũng biến mất, sự hy vọng cuối cùng cũng sụp đổ, tức thời cảm thấy tứ chỉ mềm nhữn, suýt nữa đã không đứng vững.
Người như Khương Tô, cũng sẽ chết sao?
Cậu ấy bỗng nhìn về phía Địch Cận Duật.
Nhưng Địch Cận Duật đã bước vào trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận