Bà Cốt Khương Tô

Chương 200

Chương 200Chương 200
Ngôi nhà này mới được xây cách đây hai năm.
Vốn dĩ không gian sẽ rất sáng nhưng sư nương lại yêu cầu sư phụ kéo hai lớp rèm dày đặc phủ lên tất cả các cửa sổ trong nhà, rèm luôn đóng kín, không một ánh sáng nào có thể lọt vào bên trong, không nhìn thấy gì trong nhà cả. Trong nhà còn có mùi mốc cũ, đó là lý do tại sao Tăng Hùng không muốn quay lại trấn Thương, thà ở bên ngoài khi không có việc gì làm còn hơn.
Một bà lão khoảng sáu mươi tuổi đang ngồi xe lăn ở góc phòng, có lẽ đã mấy chục năm bà ấy không nhìn thấy ánh mặt trời, sắc mặt tái nhợt, giống như ông lão mù, mắt trái của bà ấy bị bịt kín bằng một tấm màng cao su đen. Bà ấy chỉ còn một mắt phải, nhìn chằm chằm vào Tăng Hùng vừa bước vào phòng, ánh mắt sắc lạnh lạnh lùng khiến người ta nhìn thấy đều cảm thấy ớn lạnh.
Bà ấy là sư nương của Tăng Hùng.
Nếu một người lạ bị bà ấy nhìn chằm chằm như thế này, chắc chắn họ sẽ cảm thấy sợ hãi.
Nhưng Tăng Hùng từ lâu đã quen bị bà ấy nhìn chằm chằm như thế, từ nhỏ hắn đã bị bà ấy nhìn suốt như vậy, hắn hoàn toàn không có cảm giác gì, bước vào thản nhiên nói: "Tôi cất điện thoại trong túi, đang bận tiếp khách, không có nghe thấy."
Bây giờ hắn đã có thể tự nuôi sống bản thân, không cần hoàn toàn dựa vào sư phụ nữa, đôi khi tâm trạng không tốt, hắn cũng chẳng buồn nguy trang nữa.
Sư nương u ám nói: "Tao thấy giờ cánh của mày cứng cáp rồi... Không còn biết trời cao đất dày gì nữa nhỉ."
Giọng nói của bà ấy khàn khàn khó nghe, giọng này không phải bẩm sinh đã có nó mà giống như trải qua bao nhiêu năm mới hình thành nên.
Tăng Hùng cũng lười nói cho bà ấy biết chuyện này, trực tiếp hỏi: "Sao bà lại gọi tôi quay lại?"
Sư nương không trả lời mà hỏi: "Mày vừa nói là đang tiếp khách? Là tiếp khách nào?"
"Là những người từ ngoại thành đến dự tang lễ, muốn xem thì bà ngồi xe lăn ra ngoài mà xem." Tăng Hùng ngồi trên ghế sofa, nói chuyện cố ý chọc tức bà ấy, hắn lấy điện thoại di động ra, mở album ảnh, nhìn qua những bức ảnh chân thực mà mình vừa chụp, là ảnh của Khương Tô. Cô đẹp thật.
Hắn đã đi qua nhiều nơi, gặp nhiều người đẹp nhưng so với cô thì bọn họ thật sự nhạt nhòa.
Chỉ một bức ảnh chụp bình thường như vậy cũng không hề tổn hại đến vẻ đẹp của cô, cô trắng trẻo đến mức khiến đám đông choáng váng, xinh đẹp đến mức người ta chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra cô giữa đám đông.
Hắn di chuyển ngón tay, phóng to bức ảnh lên.
Nhìn cô chắc khoảng mười bảy, mười tám tuổi, vừa rồi hắn đã nhìn kỹ cô, trông cô non nớt đến mức có thể vắt ra nước, làn da mịn màng như một quả trứng vừa được luộc chín và bóc vỏ, trắng trẻo, mềm mại. Thứ quyến rũ người ta chính là đôi mắt hoa đào, tựa như đang cười mà không cười, khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy...
Anh ta mê mẩn đến mức không nhận ra rằng vợ của ông chủ đang ngồi trong góc tối, lặng lẽ di chuyển xe lăn lại gần.
Bà ấy liếc nhìn điện thoại, bức ảnh do Tăng Hùng phóng to cho thấy khuôn mặt hoàn mỹ trắng như ngọc ngà của Khương Tô.
Toàn thân bà ấy như bị sét đánh, mắt phải loé lên một tia sắc lạnh.
Giây tiếp theo.
Sư nương giật lấy điện thoại từ tay Tăng Hùng, mắt phải nhìn chằm chằm vào Khương Tô trên điện thoại.
Tăng Hùng không kịp chuẩn bị, vừa hoảng sợ vừa tức giận nói: "Sao bà lại giật điện thoại của tôi? Bà bị điên rồi!" Rồi hắn toan giật lại điện thoại.
Đúng lúc này, ông lão mù từ bên ngoài đi vào mắng: "Tăng Hùng, ai cho cậu nói chuyện với sư nương như vậy?!"
Tăng Hùng có vẻ không hài lòng.
Nhưng lúc này sư nương không còn quan tâm đến việc mắng Tăng Hùng không lễ phép với mình nữa, thay vào đó bà ấy nghiến răng nghiến lợi, giơ điện thoại ra trước mặt Tăng Hùng, tay còn lại nắm lấy cánh tay hắn, hỏi: " Cô ta là ai?! Người phụ nữ này là ai! Từ đâu mày có bức ảnh này?"
Giọng nói có vẻ hơi chói tai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận