Bà Cốt Khương Tô

Chương 252

Chương 252Chương 252
"Chuyện của cháu anh, các anh không tiếp tục điều tra được sao?" Khương Tô không trả lời mà hỏi lại.
Sắc mặt Triệu Vân Xuyên hơi khựng lại, anh ta ngồi xuống, sau đó nhàn nhạt nói: "Ông nội, ông ấy không muốn nhìn thấy người nhà bất hoà."
"Ông già hồ đồ." Khương Tô lạnh lùng nói: "Cứ như ông ta, sẽ chỉ khiến càng nhiều người lo sợ."
Triệu Vân Xuyên hơi buồn cười.
Mặc dù anh ta cũng không đồng ý cách làm của ông cụ, nhưng với tư cách là cháu trai, anh ta cũng không thể hùa theo Khương Tô nói ông cụ làm sai được.
"Cẩn thận người phụ nữ bên cạnh Triệu Vân Phong." Khương Tô nói.
Triệu Vân Xuyên có chút ngoài ý muốn: "Cô nói là cô Lâm?"
Triệu Vân Xuyên và Lâm Vân cũng gặp mặt không nhiều, nhưng cho dù ra sao cũng không nghĩ tới cô gái trẻ tuổi nhìn trầm tính giản dị này lại có một mặt đáng sợ như vậy.
Khương Tô cười lạnh một tiếng: "Nếu không anh cho rằng vì sao vừa rồi tôi ra tay với cô ta? Trong thời gian ngắn cô ta sẽ không thể làm chuyện xấu."
Còn phải tìm cơ hội khác, trực tiếp phế cô ta đi.
Triệu Vân Xuyên còn muốn nói thêm gì đó.
Lúc này cửa bị gõ vang, sau đó nhân viên phục vụ bưng đồ ăn đi vào.
Khương Tô vui đùa cười một cái nói: "Được rồi, bây giờ không có người làm chướng mắt nữa, chỉ còn lại hai chúng ta."
Triệu Vân Xuyên cũng bất đắc dĩ cười cười.
Tạm thời quên hết những chuyện không thoải mái, bắt đầu ăn cơm.
Mà lúc này Triệu Vân Phong đã lên xe, sắc mặt lại âm trầm: "Vừa nãy đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"
"Cô ta biết là do chúng ta làm." Lâm Vân từ trong túi lấy ra một cái bình nhỏ, đổ ra một viên thuốc nhỏ bỏ vào trong miệng, sau đó vặn chai nước khoáng trong xe uống vào, đem thuốc nuốt xuống, trong cả quá trình tay cô ta vẫn luôn run rẩy.
"Cái gì?" Triệu Vân Phong nói: "Làm sao cô ta lại biết?"
"Tôi cũng không biết." Lâm Vân xanh cả mặt, uống viên thuốc kia cũng không khiến cô ta tốt lên bao nhiêu, hiện tại cô ta mới phát hiện, linh lực của cô ta dường như đã bị phong ấn lại bên trong cơ thể, cô ta có thể cảm nhận được sự tồn tại của bọn chúng, nhưng lại không có cách nào sử dụng.
Không biết Khương Tô dùng dạng bí thuật gì, từ khi cô ta bước vào nhà hàng cũng không có ăn uống bất kỳ thứ gì, cũng không có bất kì tiếp xúc thân thể gì với Khương Tô, điều bất thường duy nhất chính là lúc cô ta đụng vào cái chén trà kia, nhưng chỉ vỏn vẹn như thế tuyệt đối không có khả năng khiến linh lực của cô ta mất khống chế, thủ đoạn Khương Tô bày ra quả thực cô ta chưa từng nghe thấy!
Triệu Vân Phong nặng nề đập lên tay lái một cái.
"Đi thôi. Đưa tôi về nhà đi." Lâm Vân nhìn thấy bộ dạng này của Triệu Vân Phong, ngược lại cũng tỉnh táo lại.
Triệu Vân Phong âm u liếc nhìn cô ta một cái: "Lâm Vân, trước kia không phải cô luôn nói bản thân trong lĩnh vực này lợi hại sao? Sao ngay cả một con nhóc cũng không đối phó được?"
Lâm Vân quay đầu nhìn anh ta một cái, ánh mắt lạnh lùng, sau đó mở dây an toàn trực tiếp mở cửa xuống xe, tiện tay vẫy một chiếc xe taxi, lên xe rời đi.
Lúc Triệu Vân Xuyên gọi món ăn vốn dĩ chính là dựa theo sức ăn của Khương Tô mà gọi, lại thêm Triệu Vân Phong và Lâm Vân một phần, thế mà tất cả đều bị Khương Tô ăn sạch sẽ.
Nhưng món sashimi cá hồi và sashimi cá tuế cô lại không nếm thử dù chỉ một chút.
Khương Tô không thích ăn thịt sống, ngay cả đũa cũng không nhúc nhích lấy một chút.
Khương Tô đánh giá nhà hàng hải sản này cũng không tệ lắm, hoàn cảnh tốt, hương vị cũng tốt, nhưng cô sẽ không quay lại lần thứ hai, miễn cho lại nhìn thấy người không muốn nhìn thấy.
Trước khi đi về, Khương Tô cũng không quên gói lại hai phần.
Cơm nước xong xuôi, Triệu Vân Xuyên cũng đưa Khương Tô trở về.
Xe dừng ở bên trong ngõ nhỏ.
Triệu Vân Xuyên trước xuống xe, lịch thiệp thay Khương Tô mở cửa xe.
Khương Tô vừa xuống xe, đột nhiên một cái bóng đen nhào về phía cô! Khương Tô vô thức đưa tay tiếp được mèo đen, thân thể mập mạp lập tức khiến tay cô trùng xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận