Bà Cốt Khương Tô

Chương 112

Chương 112Chương 112
Đũa của anh ta mới di chuyển đến nửa đường thì Khương Tô đã lại gần, ánh mắt chăm chú nhìn miếng thịt trên đũa, mở miệng "a" một tiếng.
Tay của Triệu Vân Xuyên hơi khựng lại, sau đó đưa về phía trước, đút miếng thịt trên đũa vào miệng Khương Tô.
Đôi môi đỏ của Khương Tô ngậm lấy đôi đũa, sau đó lấy miếng thịt trên đũa xuống, chẳng quan tâm đến ánh mắt có chút lạnh lùng của Triệu Vân Xuyên, nhai vài lần rồi hai mắt như phát sáng: "Ừ, ngon thật."
Triệu Vân Xuyên làm như không có chuyện gì thản nhiên rút đũa lại, hơi mỉm cười nói: "Nếu ngon thì ăn nhiều một chút." Sau đó tiếp tục nướng thịt.
Cả một buổi tối, Triệu Vân Xuyên giống như một nhân viên phục vụ chuyên phụ trách nướng thịt, bản thân thì không ăn bao nhiêu nhưng lại vội vàng nướng thịt cho Khương Tô.
Đây là lần thứ hai Triệu Vân Xuyên có nhận thức mới về sức ăn của Khương Tô, tính ra có thể so sánh với những cô gái Nhật chuyên làm Mukbang.
Những lúc Triệu Vân Xuyên nghĩ có lẽ Khương Tô đã no rồi thì cô lại uống hai ngụm Coca, rồi ăn tiếp.
Hai người gần như không nói gì với nhau.
Khương Tô ăn rất nhanh, hơn nữa chỉ ăn chứ không nướng nên Triệu Vân Xuyên vô cùng bận rộn.
Nếu có người quen của Triệu Vân Xuyên ở đây, thấy Triệu Vân Xuyên, một người chỉ quen để người khác phục vụ chứ chưa từng phục vụ người khác bao giờ, nay lại hết lòng hết dạ phục vụ một cô bé thế này, chắc chắn bọn họ sẽ trợn tròn mắt cho xem.
Sau khi uống một ngụm Coca cuối cùng, Khương Tô cũng đã no, cô hài lòng dựa lưng vào sô pha, kết thúc thời gian ăn khuya của mình.
Hai người vừa đi thì nhân viên phục vụ cũng đi vào dọn dẹp, nhìn một đống xương chất thành núi nhỏ trên bàn và ba xe đồ ăn trống không, người đó nhịn không được đứng ngẩn người vài giây.
Sau khi Khương Tô ăn no, cả người lẫn tinh thần cô đều uể oải, lúc này trời đã về khuya, còn ăn no, vừa lên xe Khương Tô đã cảm thấy mệt đến rã rời, xe mới đi được một lát, hai mắt cô đã nhắm lại, dựa vào lưng ghế, ngủ Say.
Ăn no lai lăn ra naủù. Y chang con nít.
Thỉnh thoảng Triệu Vân Xuyên lại quay sang nhìn cô một cái.
Dáng vẻ bên ngoài cũng giống hệt một bé gái chưa đến tuổi trưởng thành, làm người khác cảm thấy việc phải lòng cô cũng là một hành vi phạm pháp.
Đến nơi.
Triệu Vân Xuyên không gọi Khương Tô dậy.
Nhưng Khương Tô lại im lặng mở mắt ra.
Mới thức dậy nên hai mắt cô lim dim vẫn còn buồn ngủ, hình ảnh ấy giống như mây mù bao phủ núi non, sương mù giăng kín lối nhưng cũng đẹp và quyến rũ đến mức khiến người ta phải nín thở.
Chỉ vài giây thôi thế mà Triệu Vân Xuyên có cảm giác trái tim của anh ta như ngừng đập.
Ngay cả hô hấp của anh ta cũng không cầm lòng nổi mà dừng lại.
Nhìn khuôn mặt của Triệu Vân Xuyên, trong đầu Khương Tô đột nhiên hiện lên rất nhiều ký ức mơ hồ.
Một khuôn mặt rất giống Triệu Vân Xuyên, một khuôn mặt vừa hào hứng vừa có mang theo chút bất cần.
"Hoan Hoan, đi theo anh!"
"Hoan Hoan, em thích cái gì? Anh mua cho em!"
"Hoan Hoan, anh thật sự yêu em."
"Hoan Hoan, sau này nhà của anh cũng là nhà của em."
"Hoan Hoan, em lấy anh nhé."
“Hoan Hoan..."
"Hoan Hoan..."
"Hoan Hoan...
Khương Tô nhịn không được giơ tay vuốt ve khuôn mặt đẹp trai của chàng trai trẻ.
Đầu ngón tay mềm mại của Khương Tô ở trên mặt anh ta mang theo cảm giác lành lạnh, đồng tử của Triệu Vân Xuyên co lại, tim loạn nhịp, anh ta khẽ gọi: "Khương Tô?"
Sương mù trong mắt Khương Tô dần tan đi và trở nên rõ ràng hơn, lúc này cô mới nhận ra mình đang chạm vào mặt của Triệu Vân Xuyên, cô theo bản năng rụt tay lại. đó ngước mắt lên, ánh mắt mang theo một chút dò xét: "Cô có sao không?" Khương Tô chớp mắt, khi cô cố nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, cô lại phát hiện nó rất mơ hồ. "Tới rồi à?" Cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, rồi tháo dây an toàn ra, biểu cảm có hơi lạnh lùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận