Bà Cốt Khương Tô

Chương 180

Chương 180Chương 180
Tay Triệu Vân Xuyên đang kẹp miếng thịt xông khói run lên một cái, sau đó mặt không đổi sắc bỏ miếng thịt vốn định đưa Khương Tô cho vào chén của anh ta: "Sao? Trách tôi chưa từng gắp đồ ăn cho cậu à?"
Đặng Thành Văn không trả lời anh ta, ngược lại quay sang nói với Khương Tô: "Cô không biết đâu Khương Tô, biệt danh năm đó của Vân Xuyên khi vẫn còn ở nhà trọ với chúng tôi chính là thiếu gia, sai vặt chúng tôi như sai vặt người giúp việc nhà cậu ta vậy, suốt bốn năm đại học, cậu ta chưa từng đến nhà ăn lấy cơm cho chúng tôi, toàn là chúng tôi đi lấy cơm cho cậu ta."
Dĩ nhiên, Triệu Vân Xuyên làm người cực kì tốt, ra tay hào phóng, nhất là đối với những người bạn của anh ta, khi đó trong phòng trọ không ai biết bối cảnh gia đình của ai cả, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy khí chất của Triệu Vân Xuyên không giống với những người như bọn họ, nhìn một cái là biết anh ta lớn lên trong nhung lụa, sai sử người khác vô cùng tự nhiên, lúc nào dùng tiền cũng cực kỳ rộng rãi. Sau này khi đã tốt nghiệp, có người bạn cùng phòng xuất thân bình thường vẫn mãi không tìm được việc làm, lúc đó Triệu Vân Xuyên trực tiếp mời cậu ta về công ty của nhà họ Triệu làm việc. Sau vụ việc này bọn họ mới biết lai lịch của Triệu Vân Xuyên lớn đến vậy.
Trước đây khi còn ở với nhau bọn họ vẫn luôn nói đùa không biết Triệu Vân Xuyên có phải là người của nhà họ Triệu không, nhưng bọn họ cũng chỉ nói đùa thôi.
Dấu sao bốn năm đại học Triệu Vân Xuyên cũng chỉ ở trong căn phòng bốn người này, cùng ăn một chỗ với bọn họ, tác phong làm việc luôn luôn khiêm tốn.
Bọn họ chỉ cảm thấy có thể gia cảnh của Triệu Vân Xuyên tương đối khá, ai có thể ngờ rằng cậu ta lại là đại thiếu gia nổi tiếng kia, cháu trai ruột của ông Triệu - giậm chân một cái là Thành Bắc có thể chấn động ba cái.
Vừa mới đầu bọn họ phải mất thời gian mới có thể quen được với việc này, sau đó bọn họ hung hăng đánh Triệu Vân Xuyên một lần.
Triệu Vân Xuyên gắp lấy hai cái cánh gà vừa mới nướng chín cho vào trong chén của Khương Tô, sau đó nói với Đặng Thành Văn: "Khi đó cậu bị bệnh, chẳng lẽ không phải tôi đi mua thuốc cho cậu, còn mua cơm cho cậu sao?"
Đặng Thành Văn lập tức đáp lại: "Oa! Bốn năm tôi mua cơm cho cậu biết bao nhiêu lần! Cậu mới chỉ mua có một lần đã kiêu ngạo như vậy ư?"
Triệu Vân Xuyên không trả lời được. Suốt bốn năm đại học, ngày khai giảng anh ta đi đến nhà ăn một lần rồi về sau không bao giờ đến đó nữa, bởi vì anh ta không quen đi đến nơi nhiều người như vậy.
Từ nhỏ anh ta vẫn luôn bị dạy dỗ thật nghiêm khắc khi ở nhà, ăn không nói ngủ không nói, dần dần đã quen với việc lấy yên tĩnh làm niềm vui. Trong nhà ăn đại học, các sinh viên ai cũng thích vừa ăn cơm vừa trò chuyện, mỗi người đều nói nên vô cùng ồn ào, anh ta quả thật không thích ứng được với tình huống như vậy, cũng không thích quá gần gũi với người khác khi xếp hàng lấy cơm.
Vận khí của anh ta cũng rất tốt.
Được gặp gỡ những người bạn cùng phòng tốt.
Không những không gạt anh ta qua một bên, ngược lại còn mua cơm cho anh ta.
Cho nên sau khi bọn họ tốt nghiệp, anh mới giúp con đường bọn họ cần đi dễ dàng hơn một chút.
Như gia đình Đặng Thành Văn vốn có sẵn công ty, cũng bởi vì nguyên nhân là Triệu Vân Xuyên mới dựa được vào cây to gia đình họ Triệu này, mấy năm nay phát triển càng ngày càng tốt.
"Lúc Vân Xuyên còn ở trong trường, thành tích cao đến mức làm người khác tức lộn ruột, ai trong chúng tôi cũng nghĩ cậu ta sẽ sớm trở thành con cá sấu trong giới tài chính, ai ngờ nửa đường cậu ta vứt chạy đi vẽ tranh." Đặng Thành Văn đã uống một chút rượu, tâm tình anh ta vẫn rất uất ức sau khi Đặng Thành Vũ chết, cũng lâu rồi anh ta mới ung dung vừa ăn cơm vừa tán gẫu với người khác như vậy, bây giờ anh ta đặc biệt thả lỏng, vừa thả lỏng liền nói: "Thật là so với người thật tức chết người, cậu ta nửa đường bỏ hết đi vẽ tranh một chút, còn vẽ ra được thành tựu, không như tôi, đi chín tan năm, tận tụy vận hành công ty, muốn một ngày nghỉ cũng không được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận