Bà Cốt Khương Tô

Chương 56

Chương 56Chương 56
Có giáo viên trong trường đi đến gõ cửa, nói đồ đã được đào lên rồi.
Khương Tô giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, khẽ thở phào nhẹ nhõm, cô đứng dậy nói: "Đi thôi, đi đến đó xem sao."
Đồ đã được đào lên trong lời người giáo viên kia chính là cái quan tài từng bị đội thi công đào lên rồi chôn xuống lại.
Nhưng tài xế lái máy xúc đã đào nó lên dù có nói thế nào cũng không chịu đến, tài xế lái máy xúc đào lần này là được thuê thời vụ, tuy có nghe chuyện ở trường cấp ba Thành Bắc nhưng bản thân anh ta không tin mấy chuyện này, hơn nữa trả nhiều tiền nên anh ta nhận việc, sau đó thuê một chiếc cần cẩu khác đến nhấc chiếc quan tài ra khỏi hố, bây giờ đang được đặt ngay ngắn ở trên mặt đất.
Nhìn bề ngoài thì trông nó không khác với quan tài bình thường lắm, nhưng khi đến gần xem thì mới thấy sự khác biệt của cái quan tài này với quan tài bình thường, trên quan tài dán lá bùa màu vàng, không biết cái quan tài này đã bị chôn dưới lòng đất bao nhiêu năm, thế mà lá bùa màu vàng bên trên vẫn còn mới nguyên như vừa dán lên. Những người khác chỉ dám đứng từ xa nhìn lại, còn Khương Tô đi một mình đến gần, cô xé một lá bùa từ trên đó xuống nhìn thoáng qua, lập tức nhận ra lá bùa này do chính tay cô viết.
Nói cách khác, người nằm nơi này rất có thể do chính tay cô giết chết.
Chẳng trách ánh mắt con ác quỷ khi đó lại đầy thù hận như vậy, đúng là quá xui xẻo, nằm lạnh lẽo dưới đó mấy chục năm, khó khăn lắm mới được thấy mặt trời mà cuối cùng vẫn thua trong tay cô.
Khương Tô lại nhân tiện kiểm tra một chút, quả nhiên phát hiện bên trên có một lá bùa bị ai đó xe mất, mấy thứ này vừa nhìn đã biết có tà, người bình thường sẽ không ai dám to gan lớn mật chạm vào, không biết là tên nào không có mắt dám xé để rồi phá hỏng phong ấn của cô, làm thứ kia chạy ra hại người.
Đúng vào lúc này.
Chỉ nghe thấy một giọng nói quen tai vang lên: "Mấy người đang làm gì ở đây?"
Khương Tô vừa quay đầu lại đã thấy vị đội phó đội cảnh sát và mấy vị cảnh sát khác cô đã từng gặp ở nhà bà Trương.
"Ổ! Là cô à!" Một vị cảnh sát tuổi trẻ cũng nhanh chóng nhận ra Khương Tô, nét mặt đầy bất ngờ và ngạc nhiên, cậu ta cũng là cảnh sát ở Đây là bà cốt mà tôi đã kể ở đội."
Trình Nham bước qua dải phân cách, nói: "Sao cô lại ở đây?"
Khương Tô nhìn trái nhìn phải, không thấy Địch Cận Duật đâu, rồi hỏi: "Địch Cận Duật đâu?"
Vị cảnh sát tuổi trẻ có quen biết Khương Tô cũng đi lại, tò mò hỏi: "Cô quen biết đội trưởng Địch của chúng tôi sao?" Cậu ta có khuôn mặt như trẻ con, còn có hai cái răng nanh, trên người mặc bộ thường phục, trông không giống cảnh sát mà giống một sinh viên hơn.
Khương Tô thấy cậu ta hợp mắt thì thuận miệng hỏi: "Đội trưởng Địch?"
Cảnh sát Răng Nanh nói: "Đúng vậy, Địch Cận Duật chính là đội trưởng của chúng tôi. Cô quen anh ấy à?"
Khương Tô còn chưa kịp lên tiếng thì Trình Nham đã mất kiên nhẫn ngắt lời cô, trừng mắt lườm Răng Nanh một cái: "Hai người thân thiết lắm hả? Ôn chuyện hay là phá án đây?"
Răng Nanh lập tức ngậm chặt miệng, còn không quên chớp mắt mỉm cười với Khương Tô một cái.
Trình Nham cau mày hỏi Khương Tô: "Cô ở đây làm gì? Không biết nơi này có người chết đang trong quá trình điều tra sao? Không thấy dải cách ly bên kia à? Ai cho cô vào đây?"
Giọng điệu rất nghiêm khắc.
Khương Tô liếc nhìn anh ta một cái: "Tham quan."
Sau đó nhanh chóng đi ra bên ngoài, nói với hiệu trưởng: "Đêm qua tôi đã diệt trừ thứ ở bên trong, mấy người muốn xử lý cái quan tài và thi thể bên trong này như thế nào thì tùy."
Trình Nham bị Khương Tô ngó lơ, vị cảnh sát Răng Nanh xấu hổ xoa mũi.
Khương Tô nói: "Một tháng sau, tôi sẽ đến thu toàn bộ chỉ phí."
"Chỉ cần không xảy ra chuyện nữa, thì không thành vấn đề." Hiệu trưởng nói, nói xong còn nói thêm: "Đúng rồi, ngoài ra còn một việc khác, không biết cô có thể giúp được hay không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận