Bà Cốt Khương Tô

Chương 318

Chương 318Chương 318
Anh ta không nhanh không chậm mở cửa đi ra ngoài ban công lớn, nhìn Khương Tô từ dưới lầu nghênh ngang đi ra ngoài, trong ánh mắt vừa châm chọc trộn lẫn mấy tia dịu dàng: "Vẫn nhát gan như vậy, Khương Ly."
Khương Tô đột nhiên dừng bước chân lại, quay người, ngẩng đầu, ánh mắt chuẩn xác nhìn hướng ban công lớn của tầng mười tám.
Nhưng mà chỗ đó trống không không có một bóng người.
Mắt Khương Tô hơi nhíu lại, xoay người đi về, cô không biết Địch Cận Duật khi nào làm xong việc quay về, không thể để anh phát hiện bản thân lén lút chạy ra ngoài.
May mà Khương Tô về đến nhà, phát hiện hiện Địch Cận Duật vẫn chưa trở về.
Khương Tô vừa xem tivi vừa đợi Địch Cận Duật trở về, đợi một mạch thẳng đến mười giờ tối, Địch Cận Duật chưa có trở về.
Anh đã ra ngoài gần ba tiếng đồng hồ rồi.
Khương Tô đi về phòng cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi điện thoại cho Địch Cận Duật.
Điện thoại gọi qua rất lâu mới bắt máy.
Bên kia không có phản hồi.
Khương Tô gọi anh: "Chú Địch."
Bên kia im lặng một lúc mới trả lời: " Ừ."
"Chú ở đâu vậy? Sao vẫn chưa về nhà?" Khương Tô hỏi.
"Công việc vẫn chưa giải quyết xong, khả năng tôi sẽ về trễ một chút. Cô mệt rồi thì ngủ trước đi, đừng đợi tôi." Địch Cận Duật khẽ nói.
Khương Tô cau mày.
Cô nhạy cảm nhận ra được giọng nói của Địch Cận Duật có chút không bình thường, nghe ra có chút giống như là ngày giỗ bố mẹ anh ngày đó, giọng nói của anh khi gọi điện đến.
"Xảy ra chuyện gì sao?" Khương Tô hỏi.
"Không có gì, đừng nghĩ lung tung, ngủ sớm một chút. Tôi tắt máy trước."
Địch Cận Duật cúp điện thoại trước, sau đó nhìn chằm chằm điện thoại bị chính mình cúp máy có chút thất thần.
Anh t† †trona nhà chú Tiểởng lái xe rồi đi lang thana không có muc đích ở Bắc Thành.
Cuối cùng đến nơi năm đó bị yêu quái tập kích.
Hai mươi năm, nơi này đã trở thành một công viên nhỏ.
Buổi tối mười giờ rưỡi, bốn phía yên tĩnh không người, ánh sáng của đèn đường xuyên thấu lá cây bóng sáng loang lổ chiếu ở trên mặt Địch Cận Duật.
Anh chỉ ngồi trên ghế dài ở trong công viên, một người khô héo ngồi rất lâu.
Khương Tô từng nói qua, hy vọng bất luận Mạn Lệ nói với anh cái gì, đều phải về cô chứng thực.
Nhưng anh lại sinh lòng sợ hãi.
Anh ngồi trong cái công viên này, đột nhiên nhớ đến rất nhiều chuyện.
Anh nhớ tới từ trước tới giờ mẹ anh đối với anh rất nghiêm khắc lúc yêu quái duỗi móng tay sắc nhọn về hướng anh, dũng cảm quên mình bổ nhào qua đây bảo vệ anh, móng tay sắc nhọn của yêu quái liền đâm thủng cơ thể mềm mại của bà ấy, máu của mẹ bắn tung tóe trên người anh, hình như vẫn còn độ ấm, anh lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt mẹ dịu dàng như vậy, tay bà khó khăn vươn về hướng anh, nhưng vẫn chưa chạm đến mặt của anh, liền bị quăng ra ngoài xe.
Mà anh cha lúc nào cũng nhã nhặn điểm đạm, vì để bảo vệ mẹ anh, đã ngã xuống trong vũng máu.
Nóc xe đã bị giở ra.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt đỏ thấm của con quái vật khổng lầ.
Rất lâu sau này, anh vào cục quản yêu, mới biết đó là đặc trưng lúc yêu quái cuồng hóa.
Lúc con yêu quái đó vung móng vuốt sắc bén sắp đến anh, anh nhắm mắt lại.
Anh nghe thấy tiếng gào thét thảm thiết của yêu quái.
Không biết qua bao lâu.
Thế giới đều yên tĩnh trơ lại.
Một tiếng bước chân nhẹ nhàng đi đến trước mặt anh.
Anh cẩn thận dè dặt mở to mắt ra nhìn...
Cô gái cực kỳ xinh đẹp đứng ở ngoài cửa xe, khom lưng xuống, chìa tay về phía anh: " Tiểu quỷ, đừng sợ, không sao rồi."
Khuôn mặt vấn mờ nhat trond trí nhé lân †© trở nên rõ ràng và eếna động lên... bất ngờ chính là Khương Tô. Sao cô lại đúng lúc xuất hiện ở đó, sao con yêu quái đó lại phát điên. Anh biết Mạn Lệ nói những lời này, là muốn ly gián anh và Khương Tô. Nhưng anh không có cách nào thuyết phục bản thân, thậm chí không có dũng khí đi tìm Khương Tô chứng thực. Địch Cận Duật cuối cùng từ công viên rời đi. Lúc anh về đến nhà đã là 12 giờ đêm, anh đứng ở cửa, tay giơ lên, lại do dự không có bấm mật khẩu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận