Bà Cốt Khương Tô

Chương 125

Chương 125Chương 125
"Vân Xuyên, gửi ảnh chụp cho tôi." Địch Cận Duật nói với Triệu Vân Xuyên, sau đó nhìn về phía Khương Tô: "Có thể giúp tôi một chuyện không?"
Địch Cận Duật vừa lái xe vừa xác nhận với đồng nghiệp ở cơ quan, sau khi biết kết quả, anh cúp điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc.
Mọi chuyện đều giống như anh suy đoán.
Suốt một tháng qua, ở Thành Bắc đã xảy ra rất nhiều trường hợp trẻ em mất tích.
Gần như đã đạt đến mức cao nhất trong lịch sử.
Qua hàng loạt công tác điều tra, vì vẫn chưa tìm thấy thi thể hay dấu vết của những đứa trẻ mất tích nên hiện mọi hướng đều tra đều đang nghiêng về phía buôn bán trẻ em.
Nhưng bây giờ đã có đứa trẻ đầu tiên bị giết chết, hơn nữa dựa theo những thông tin mà Khương Tô cung cấp, đứa bé đó đã chết hơn mười ngày, nhưng vẫn chưa tìm được thi thể của con bé.
Trước mắt vụ án này được giao cho đội phòng chống buôn người của Thành Bắc phụ trách.
Bây giờ xem ra phải chuyển sang cho bọn họ.
Hiện tại phải đi xác nhận thân phận của cô bé kia.
"Bây giờ chú vẫn chưa thể vào được, ở đây đợi tôi năm phút." Lúc Địch Cận Duật mở cửa định đi vào trong, Khương Tô bỗng nhiên nhớ tới một chuyện rất quan trọng, vội vàng ngăn Địch Cận Duật lại.
Địch Cận Duật nhíu mày.
"Từ từ nhé." Khương Tô nói xong liền chạy vào nhà, thấy mèo đen đang nằm trên sô pha liếm móng vuốt, Khương Tô vội vàng đi qua, nói: "Người của Cục Quản Yêu đến, ngươi trốn ra ngoài trước đi."
Động tác liếm móng của mèo đen dừng lại, nó ngẩng đầu lên nhìn Khương Tô, sau khi xác định Khương Tô không nói đùa với mình, nó vù một tiếng biến mất không dấu vết.
Tuy không thể khẳng định trên người Địch Cận Duật có dụng cụ truy tìm yêu quái của Cục Quản Yêu hay không nhưng để đảm bảo... vẫn nên để nó tránh mặt trước.
Khi/ZZnda Tô thông báo với mèo đen Yongd mới oi Địch Cân Dui† vào. Ông Tôn có hơi khó hiểu: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Ông Tôn đã sống hơn nửa đời người, vừa nhìn một cái đã biết Địch Cận Duật không phải người tầm thường.
Địch Cận Duật lễ phép gật đầu chào ông Tôn, sau đó lấy thẻ cảnh sát của mình ra: "Chào ông, tôi là cảnh sát."
Ông Tôn lo lắng nhìn Khương Tô.
Khương Tô nói: "Không phải lo, cậu cứ đi ngủ trước đi, tôi dẫn chú ấy lên lầu hai."
Sau đó liền đưa Địch Cận Duật lên tầng hai.
Ông Tôn vẫn lo lắng.
Đương nhiên ông ấy biết trên lầu hai có cái gì, vậy mà Khương Tô còn dẫn người cảnh sát này lên lầu hai.
Mới bước lên cầu thang Địch Cận Duật đã cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo phát ra từ tầng hai.
Lúc này, đám ma quỷ ở tầng hai đều đã phát hiện ra Khương Tô đang đi lên lầu, bọn chúng nhốn nháo hết cả lên, dù sao đây chính là lần đầu tiên Khương Tô đi lên lầu hai đó! Có chuyện gì xảy ra à? Có phải cô ấy muốn đuổi bọn chúng đi không? Hay là trực tiếp thu bọn chúng lại?
Đến lúc Khương Tô lên tầng.
Mấy con quỷ đã tự động xếp thành một hàng, từ cao tới thấp, đứng ở đầu cầu thang, cúi đầu chín mươi độ, sau đó đứng thẳng, vừa vỗ tay theo nhịp vừa lớn tiếng nói: "Chào mừng, chào mừng! Nhiệt liệt chào mừng!"
Khương Tô không kịp đề phòng, cô giật mình hoảng sợ, dưới chân đạp vào khoảng không, trọng tâm mất ổn định, ngã người ra sau!"
"Tiên cô!" Mấy con ma sợ đến mức há to miệng.
Cơ thể ngã ra sau của Khương Tô được Địch Cận Duật đỡ lấy bằng một tay, giọng nói trầm thấp lạnh như băng của anh vang lên bên tai cô: "Không sao chứ?"
Khương Tô chớp mắt mấy cái, sau đó nhân cơ hội ôm lấy cổ của Địch Cận Duật, sợ sệt nói: "Trời ơi, dọa tôi sợ gần chết..."
Mấy con ma đang đứng ở đầu cầu thang:...
Địch Cận Duật:...
Khương Tô bị Địch Cận Duật đẩy ra, giúp cô đứng ngay ngắn lại.
Địch Cận Duật bày ra tư thế mời, ý bảo cô đi tiếp.
Khưrzng Tô †ắc lưỡi mât† cái. rầi bước lên hai bâc thano_ đến nơi. Mấy con ma đứng thành một hàng, giúp cô đỡ mất công tìm kiếm.
Khương Tô ngoắc tay với bé gái ma đứng ở cuối hàng: "Ngươi, lại đây."
Địch Cận Duật cũng đi lên, mặc dù anh không thể nhìn thấy nhưng vẫn có thể cảm nhận được mấy thứ kia đang đứng cách anh không xa, nhiệt độ trên lầu hai thấp hơn lầu một ít nhất là mười độ, hơn nữa còn có gió lạnh thổi qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận