Bà Cốt Khương Tô

Chương 234

Chương 234Chương 234
Tác phong phách lối của con hồ ly tỉnh trên người Trịnh Dung Dung giống như sợ người khác không biết, nhưng mà ÿỷ vào mình có chút đạo hạnh, mà bây giờ thế hệ đạo môn, người có bản lĩnh thật sự đã ít ỏi không còn nhiều lắm, mặc dù cục quản yêu lợi hại nhưng đối với loại yêu ma nhập vào cơ thể người thì tạm thời không có cách nào đo lường kiểm tra nào, cho nên con hồ ly này mới có thể không sợ hãi, tung hoành không cố ky.
Đáng tiếc lại không mắt, đụng vào trong tay Khương Tô.
Khương Tô cảm thấy duyên phận của mình và hồ ly tinh rất sâu.
Một nhà Lê Thuật đã dây dưa với cô hơn ngàn năm.
Đến Thành Bắc, lại trước sau gặp hai hồ ly.
Chẳng qua đạo hạnh của con hồ ly trên người bà Trương không thể so được với con hồ ly tỉnh trên người Trịnh Dung Dung.
Con hồ ly tỉnh này có lẽ có đạo hạnh hơn ngàn năm, tám phần là lúc độ kiếp làm mất cơ thể, không biết đã dùng cách gì mà hồn phách lại chạy thoát được, sau đó vừa lúc Trịnh Dung Dung làm mất bùa hộ mệnh của cô ta, cho nên con hồ ly tinh này mới có thể tranh thủ thời cơ.
Đừng nói bây giờ nó chỉ là hồn phách, cho dù nó hiện nguyên hình đạo hạnh ngàn năm thì Khương Tô cũng có thể bắt được.
Bà Trịnh đột nhiên nhớ đến một chuyện: "Đúng rồi cô đồng nhỏ. Chuyện bà Trương và Trương Kỳ Phong ly hôn, cô có biết không?"
"Ly hôn sao?" Khương Tô hỏi, lúc này cô đang rất vội nên quên mất hỏi Triệu Uyển.
Bà Trịnh nói: "Gần đây dư luận đang rất ồn ào xôn xao! Trương Kỳ Phong không chịu ly hôn! Bà Trương lại quyết tâm muốn ly hôn. Bây giờ đang kẹt ở bên đó, bà Trương đã dọn ra ngoài, cậu con trai Trương Tiểu Kiều kia cũng mặc kệ ông ta. Nghe nói tiểu tam kia đã bị bà Trương dạy dỗ, thật sự không ngờ được bà Trương bình thường lịch sự văn nhã lại có thể có thủ đoạn kia."
Bà Trịnh còn nói: "Nhưng mà tôi phải nói, cho dù dạy dỗ một chút, nói thật là Trương Kỳ Phong đối xử với bà Trương rất tốt, đàn ông thôi mà, có tiền thì nào có ai không ăn linh tỉnh, chỉ cần nhớ rõ ai là vợ ông ta là được... muốn thực sự ly hôn, về sau bà Trương không hẳn sẽ tìm được một người đàn ông đối xử tốt với bà ấy như Trương Kỳ Phong đâu, hơn nữa sao bà ấy có thể bảo đảm người đàn ông sau đó sẽ không tiếp tục đi tìm một cô gái trẻ nào chứ? Hơn nữa con cái cũng lớn như vậy rồi, thực sự ly hôn thì con đi Khương Tô lạnh lùng nghe, đáy lòng khinh thường bà Trịnh, cười như không cười cắt ngang bà Trịnh "bàn luận viển vông": "Xem ra nếu ông Trịnh bên ngoài có... , bà Trịnh cũng không quan tâm lắm."
Bà Trịnh nghẹn lại, sau đó nói: "Ông Trịnh nhà tôi tuy bây giờ trong tay có chút quyền, nhưng ở đây tôi là trăm phần trăm tin tưởng ông ấy, ông nhà tôi chướng mắt mấy con mèo hoang bên ngoài này, ngại bẩn."
Khóe miệng Khương Tô cong lên: "Vậy nếu không bẩn thì sao."
Bà Trịnh cảm thấy Khương Tô không biết điều, nhưng cũng không dám nổi giận với cô, chỉ nói: "Cô đồng nhỏ, tuổi cô vẫn nhỏ, nói mấy cái này với cô cô cũng không hiểu."
Khương Tô xùy cười lạnh một tiếng, ẩn ý nói: "Tôi là không hiểu, tôi chỉ biết đàn ông mà không quản được thân dưới, không bằng cắt đứt đi."
Tài xế: "..."
Bà Trịnh: "..."
Khương Tô lạnh lùng nói: "Dừng xe."
Lái xe dừng xe lại, nhịn không được nhìn lén Khương Tô từ kính xe.
Bà Trịnh hỏi: "Cô đồng nhỏ, vẫn chưa tới nhà mà sao lại đi xuống xe rồi?"
Khương Tô vừa mở cửa xe vừa nói: "Buổi tối vẫn chưa ăn no, tìm chỗ ăn cơm."
Bà Trịnh: "..."
Bà Trịnh nhìn theo sau khi Khương Tô xuống xe lại sang đường, trong lòng nhịn không được nói thầm, tối hôm nay Khương Tô ăn không ít, không phải vừa rồi bà ấy vừa chọc giận cô chứ? Cô cố ý nói như vậy là không muốn ngồi cùng xe với bà ấy sao. Sẽ không làm ảnh hưởng đến Dung Dung chứ...
Tài xế quay đầu nói: "Bà, bây giờ chúng ta quay về sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận