Bà Cốt Khương Tô

Chương 284

Chương 284Chương 284
Buổi tối, quý bà Uông đến phòng của Khương Tô tìm cô.
Khương Tô không cách nào trách cứ quý bà Uông che giấu mình.
Vì đó là một phương thức bảo vệ cô của họ.
Bởi vì bọn họ không biết cô mạnh mẽ hơn trong tưởng tượng của họ nhiều.
Từ khía cạnh nào đó, Khương Tô cảm thấy mình đúng là khoan dung rộng lượng.
Ngày thứ hai quý bà Uông dặn dò phòng bếp làm một bữa ăn vô cùng phong phú.
Có lẽ Thẩm Thâm bị sức ăn của Khương Tô dọa hết hồn, nên cậu ta liên tục nhìn sang.
Khương Tô ăn uống no nê, chỉ chờ Địch Cận Duật tới đón mình.
Nhưng cô không chờ được người, chỉ nhận được điện thoại của Địch Cận Duật.
Ông cụ Địch phát bệnh tim, đã đưa vào bệnh viện cấp cứu.
Loại tình huống này, Địch Cận Duật tự nhiên không thể nào rời di.
Khương Tô tỏ vẻ hiểu, nhưng không đợi anh, cũng không muốn đi bệnh viện thăm ông cụ Địch.
Cô nhờ tài xế của quý bà Uông đưa mình đi sân bay.
Đến sân bay Thành Bắc, Khương Tô mở máy, nhận một cuộc điện thoại, không ngờ là Ninh Hiểu gọi.
"Tôi gọi điện thoại cho đội trưởng Địch, anh ấy nói cô đã về Thành Bắc. Cô đang ở đâu? Tôi đang đậu xe ngoài sân bay."
Khương Tô cảm thấy hơi kỳ lạ:
"Cô tìm tôi có chuyện gì sao?"
Ninh Hiểu nói:
"Bà ngoại của tôi muốn gặp cô."
Khương Tô nhướng mày.
Mười phút sau, Khương Tô lên xe của Ninh Hiểu.
"Bây giờ cô có thể nói với tôi tại sao bà ngoại của cô biết tôi, còn muốn gặp tôi rồi chứ?"
Vì thế Ninh Hiểu nói ra nauvên nhân hâu auả: Ninh Hiểu sống cùng bà ngoại từ nhỏ tới lớn, quan hệ của hai bà cháu rất thân thiết, có chuyện gì cô ấy cũng nói với bà ngoại, nên có nhắc tới Khương Tô.
"Sau đó bà ngoại cứ kêu tôi dẫn cô đến gặp, tôi hỏi nguyên nhân nhưng bà không chịu nói, chỉ bảo rằng cô đi liền biết. Vừa lúc hôm nay tôi rảnh, mà cô thì về Thành Bắc."
Khương Tô phỏng đoán bà ngoại của Ninh Hiểu chắc chắn lại là một người quen cũ.
Nhưng sẽ là địch hay bạn?
Khương Tô nhìn ra ngoài cửa sổ, óc chợt lóe linh quang, quay đầu nhìn Ninh Hiểu:
"Ninh Hiểu, có phải bà ngoại của cô có cùng năng lực như cô không?"
Ninh Hiểu kinh ngạc hỏi:
"Vừa rồi tôi không nói gì mà sao cô biết hay vậy? Năng lực này dường như là bà ngoại di truyền cho tôi, bà ngoại có, mẹ của tôi không có, đến tôi thì lại có."
Khương Tô cũng không ngờ tới.
Thật là sơn trọng thủy phục nghỉ không đường, liễu ám hoa minh lại nhất thôn.
Lúc ở Thành Sơn Khương Tô đã biết Ninh Hiểu có năng lực xóa ký ức của người khác, nhưng cô không liên tưởng đến Ninh Hiểu.
Khương Tô hỏi:
"Cô có thể xóa ký ức của bất cứ ai hả?"
"Đương nhiên không đơn giản như vậy." Ninh Hiểu trả lời: "Còn tùy vào cơ chế phòng vệ trong đầu người đó có mạnh hay không, sức mạnh tỉnh thần của người đó có mạnh không. Thí dụ như đội trưởng Địch, tôi từng cảm giác rồi, sức mạnh tỉnh thần và cơ chế phòng vệ của anh ấy rất mạnh, dù hạ gục anh ấy thì tôi cũng không thể xóa ký ức được, trừ phi anh ấy tự nguyện cho tôi xóa."
"Nếu là bà ngoại của cô ra tay thì sao?" Khương Tô hỏi.
"Cũng không làm được." Ninh Hiểu nói đến đây có chút kiêu ngạo nhướng mày: "Hơn nữa năng lực của tôi đã vượt qua bà ngoại."
Khương Tô trầm ngâm.
"Tới rồi." Ninh Hiểu lên tiếng, xuống xe trước.
Bà ngoại của Ninh Hiểu ở ngoại ô phía tây, cách trung tâm thành phố "Ở chỗ này mỗi ngày buổi tối đều có thể nghe thấy tiếng máy bay cất cánh, nhưng ở lâu thì cũng quen." Ninh Hiểu đang nói thì một chiếc máy bay vụt qua đỉnh đầu.
Ninh Hiểu còn chưa vào cửa đã kêu lên:
"Bà ngoại! Con mang Khương Tô về rồi này!"
Khương Tô đi ở phía sau, lặng lẽ cắn rách ngón tay vẽ một lá bùa vào lòng bàn tay trái, để chuẩn bị khi cần thì dùng, tiếp đó bình tĩnh đi vào sân nhỏ nhà quê này.
Lúc nãy xuống xe Khương Tô đã ngửi được mùi thảo dược, vào trong sân thì mùi càng nồng.
Hôm nay là một ngày đẹp trời, trong sân đặt nhiều giá gỗ, mặt trên phơi các loại thảo dược, chỉ để lại một con đường nhỏ vừa đủ cho hai người đi song song vào nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận