Bà Cốt Khương Tô

Chương 290

Chương 290Chương 290
Khương Tô cảm thấy Địch Cận Duật thật đáng ghét, làm cô bối rối.
Khương Tô đến sau nửa đêm mới ngủ, ngủ đến giữa trưa mới tỉnh, tinh thần mệt mỏi.
Cô ăn ít đồ rồi mới nhớ ra sáng hôm nay dường như nhận được điện thoại của Triệu Vân Xuyên, mà hình như đó chỉ là mơ?
Khương Tô cầm di động xem, mới phát hiện thật sự có một cuộc gọi, thời gian cuộc gọi chỉ hơn một phút.
Khương Tô cẩn thận nhớ lại, dường như Triệu Vân Xuyên mời cô đi xem triển lãm tranh của mình, lúc ấy cô quá buồn ngủ nên không nhớ gì, phỏng chừng đã từ chối.
Khương Tô nhớ đến đây thì lại yên lòng, dù sao đã từ chối... .
Triển lãm tranh của Triệu Vân Xuyên mở ở trung tâm nghệ thuật khu vực cảng Đông.
Mấy năm nay Triệu Vân Xuyên rất được yêu thích.
Triển lãm tranh có nhiều người đến, đa số là người trong ngành.
Thỉnh thoảng có người dừng chân quan sát trước một bức tranh mới của Triệu Vân Xuyên.
Đây là một bức tranh có chút sắc màu kỳ ảo, là bức tranh duy nhất về đề tài này trong nhiều tác phẩm của Triệu Vân Xuyên, rất đột ngột, đặc biệt bắt mắt trong mớ tác phẩm phương hướng hiện thực.
Nhưng có một người lại đứng ở nơi đó, xem tranh cả buổi chiều, thậm chí không có hứng thú đi ngắm tranh khác.
Người này đứng trước bức tranh kia quá lâu, không di chuyển bước chân, lằng lặng đứng, hơi ngửa đầu nhìn chăm chú vào tranh.
Triệu Vân Xuyên tự nhiên cũng chú ý tới người này, anh ta nhìn thấy người đàn ông bỗng nhiên giơ tay lên, thoạt trông muốn chạm vào tranh.
Triệu Vân Xuyên nói tiếng xin lỗi với người phụ nữ ở trước mặt, cất bước đi hướng bên kia:
"Này!"
Người đàn ông giống như chợt tỉnh giấc mơ, tay hơi khựng lại, tiếp đó tự nhiên thu trở về, quay đầu qua, trong vành mắt đỏ hoe chảy xuống một giọt nước mắt.
Triệu Vân Xuyên sửng sốt. "Ngại quá, thất lễ, bức tranh này làm tôi nhớ tới một người." Người đàn ông mỉm cười lau đi nước mắt trên gò má, vành mắt đỏ hoe cũng dần trở lại bình thường.
Triệu Vân Xuyên cười nói:
"Vậy đó nhất định là người rất quan trọng với anh."
Người đàn ông quay lại nhìn bức tranh, ánh mắt sâu thằm nhìn bóng lưng của người trong tranh, lẩm bẩm:
"Đúng rồi, là người vô cùng quan trọng với tôi. Cô ấy ẩn giấu đi, tôi vẫn luôn đi tìm."
Người đàn ông đại khái chừng ba mươi tuổi, có khuôn mặt đẹp trai vô cùng trưởng thành, đường nét khắc sâu, bộ đồ tây màu đen thiết kế riêng cấp cao, giày da màu đen đánh bóng chói mắt, trên cổ tay mang đồng hồ là kiểu nam của nhãn hiệu sớm ngừng bán, khi nói chuyện thì ngữ khí hiền hòa, nhưng khí chất trong vô hình mang theo vài phần kiêu căng của người bề trên.
"Anh biết người trong bức tranh này không?" Người đàn ông bỗng nhiên hỏi.
"Chỉ là nhân vật tôi tự tưởng tượng ra." Triệu Vân Xuyên đáp.
"À, vậy sao?" Người đàn ông trong ánh mắt vụt qua một chút tia sáng u ám: "Nếu được thì tôi muốn mua bức tranh này."
Triệu Vân Xuyên cười xin lỗi:
"Xin lỗi, tranh này chỉ để triển lãm."
Người đàn ông thoạt trông có chút tiếc nuối:
"Vậy thì tiếc thật."
Triệu Vân Xuyên chỉ trò chuyện vài câu rồi đi chiêu đãi người bạn khác.
Chờ khi Triệu Vân Xuyên chú ý người đàn ông kia thì phát hiện đã rời đi từ bao giờ.
Chợt có một tiếng thét chói tai!
Triệu Vân Xuyên nhìn theo hướng phát ra tiếng hét thì cực kỳ kinh hoàng!
Bức tranh lấy bóng lưng Khương Tô làm chủ đề chợt bốc cháy, những người đứng trước bức tranh đều sợ tới mức lùi lại, vải vẽ tranh bị lửa thiêu rụi không còn một mảnh.
Đợi đến khi bảo vệ cầm bình chữa lửa xông tới thì lửa lại kỳ dị biến thậm chí bức tường màu trắng phía sau tranh cũng không dính chút dấu vết.
Mọi thứ vừa phát sinh quá kỳ dị, mọi người bàn tán xôn xao.
Triệu Vân Xuyên đột nhiên nhìn hướng cửa.
Bóng lưng người đàn ông ung dung biến mất ở ngoài cửa.
Bức tranh mới nhất của Triệu Vân Xuyên tự dưng bị cháy trong buổi triển lãm tranh lên báo ngay hôm ấy, khiến trên mạng bàn tán xôn xao.
Có rất nhiều người đều tỏ vẻ tò mò tranh kia vẽ về cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận