Bà Cốt Khương Tô

Chương 391

Chương 391Chương 391
Rồi lại nhớ đến ông cụ Triệu cũng nhớ mãi không quên bà nội của Khương Tô, nghĩ rằng có lẽ Khương Tô giống bà nội của cô, trời sinh khiến mọi người yêu thích.
Khương Tô cơm no rượu say xong đứng lên xin phép ra về.
Rồi bỗng nhiên bà Trịnh gọi cô lại, nói có chuyện muốn nói riêng với cô.
Khương Tô đi theo bà Trịnh ra khu vườn phía sau trò chuyện riêng.
Trong bữa tiệc Khương Tô đã phát hiện ra có vẻ như bà Trịnh không quá hứng thú, đồ ăn cũng chỉ ăn vài miếng rồi thôi, nét mặt mang theo mấy phần u sầu.
Kết quả vừa nghe bà Trịnh nói xong thì Khương Tô đã nhíu mày.
"Tôi nghe Triệu Uyển chỗ cô có loại bùa khiến đàn ông toàn tâm toàn ý với mình?"
"Sao nào? Ông Trịnh... Có tình nhân bên ngoài?" Khương Tô cười như không cười, cô vẫn còn nhớ rõ cách đây không lâu bà Trịnh còn bày ra vẻ tin tưởng chắc như đỉnh đóng cột là ông xã bà ta sẽ không lén có bồ nhí.
Vẻ mặt bà Trịnh có hơi xấu hổ, nói: "Không có! Nhưng mà tôi muốn, muốn mua cho an tâm."
"Có thì có đó... Nhưng mà bùa chú này sẽ ảnh hưởng đến tâm trí của người đó, là cấm ky trong nghề của chúng tôi." Khương Tô nói, tuy rằng cô không kiêng ky gì, nhưng mà loại bùa này, nếu không phải trong tình huống vô cùng đặc biệt, cô rất hiếm khi bán ra.
Bà Trịnh cho rằng Khương Tô cố tình nói vậy để nâng giá bán, bà ta cắn răng nói: "Cô cứ cho một con số, tiền không thành vấn đề."
Ai ngờ lần này Khương Tô lại không dao động trước tiền tài, cô lười biếng nói: "Đây không phải vấn đề tiền bạc, lần này tôi không giúp được cho bà, nếu như còn yêu cầu khác thì bà có thể đến tìm tôi."
Ngày hôm đó sau khi bà Trịnh châm chọc sau lưng cô, cũng không ngờ rằng mình lại có một ngày phải xin xỏ thế này.
Bây giờ Khương Tô không thiếu tiền, cho nên đơn hàng này có cũng được mà không thì thôi, so ra vẫn chẳng bằng sự sảng khoái trong lòng cô.
Bà Trịnh vừa nghe Khương Tô nói như vậy, sửng sốt một hồi lâu.
Khương Tô lập tức quay người bỏ đi.
Bà Trinh lai nhanh đuổi theo ©â. cắn răng nói: "Vâv c©â aiún tôi lôi on hồ ly tỉnh kia ra đi!"
Đây là thằng thừng thừa nhận ông xã bà ta có quan hệ ngoài luồng.
Khương Tô cười: "Điều này thì tôi có thể giúp bà. Có điều giá của tôi sẽ cao hơn thám tử tư đó."
Bà Trịnh cũng không phải mới giao dịch với Khương Tô một hai lần, nếu đã tìm đến Khương Tô, vậy thì chấp nhận "bán máu", nghe thấy Khương Tô nói vậy thì bà ta chỉ nói: "Chỉ cần cô tìm ra người giúp tôi, về tiền bạc không thành vấn đề."
Khương Tô cười càng rạng rỡ hơn: "Dễ bàn, dễ bàn thôi."
Ở trên xe, Địch Cận Duật hỏi: "Sao tâm trạng em có vẻ tốt quá vậy?"
Khương Tô chớp mắt: "Có à?"
Địch Cận Duật khẽ cười, không tiếp tục truy hỏi nữa.
Mấy năm nay Địch Cận Duật luôn bận rộn, bây giờ bỗng nhiên rảnh rỗi, ngược lại anh không thấy quen lắm.
Miệng vết thương của anh lành rất chậm, sức khỏe cũng tệ hơn trước kia nhiều, mỗi ngày anh đều lấy thanh trường đao của mình ra lau chùi một lần, sau đó tra đao vào vỏ.
Còn Ninh Hiểu thỉnh thoảng sẽ đến thăm nhà, nhưng mà cô ấy thường xuyên trò chuyện với Khương Tô, còn Địch Cận Duật lại như là làm nền.
Khương Tô vẫn chưa từ bỏ ham muốn học nghề, luôn lấy cớ thăm hỏi Ninh Hiểu để dẫn Địch Cận Duật đến xin bái sư, bà ngoại Ninh Hiểu cũng không ngại, lần nào cũng pha trà cho cô uống, sau này bỗng phát hiện ra cô thật sự có tài năng trời phú, cô học không được nhưng lần nào cũng có thể nhì nhằng xin một ít trà về ngâm.
Rồi còn bị cô mượn hoa hiến phật tặng cho Triệu Uyển và mấy người bà Triệu.
Sau đó Triệu Vân Xuyên lại chủ động hẹn cô và Địch Cận Duật ăn một bữa cơm.
Hỏi về quan hệ hiện tại của hai người họ.
Khương Tô thoải mái nói ra.
Tuy Triệu Vân Xuyên cảm thấy mất mát, nhưng vẫn tỏ vẻ phong độ chúc phúc cho họ.
Vết thương của Địch Cận Duật phải gần ba tháng mới cắt chỉ được.
Tất cả đều là nhờ vào kết quả của không ít loại thuốc Khương Tô đã tìm rồi bôi lên người anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận