Bà Cốt Khương Tô

Chương 73

Chương 73Chương 73
Có điều quản gia không kể chuyện Khương Tô đã hỏi ông ấy có phải cô từng sống trong căn nhà này không, nét mặt Khương Tô khi ấy rõ ràng mang theo mấy phần trông mong và dụ dỗ, cứ như là cô biết Khương Hoan từng sống ở nơi này vậy.
Mọi thần thái, cử chỉ của cô đều khắc sâu trong lòng ông ấy, khi cô cười rộ lên, khóe môi khẽ cong, dáng vẻ kiêu ngạo chỉ tay năm ngón này tựa như tất cả người trên đời này chỉ là con kiết, đều khiến ông ấy cảm nhận được cô chính là Khương Hoan.
Ông ấy nhớ rõ ràng như thế, dù đã trải qua mấy chục năm dài đằng đẫng nhưng nó chưa hề phai màu, ông ấy sợ bản thân mình quên đi, cho nên tối nào cũng sẽ cố gắng nhớ lại, khiến cô càng ngày càng khắc sâu trong lòng ông ấy, tựa như cô chưa từng rời khỏi đây.
Ông cụ Triệu cứ khăng khăng cho rằng không thể nào có hai người giống nhau đến như vậy, hơn nữa ông cụ cũng nhớ rõ từng động tác nhỏ, từng nét mặt nhỏ của Khương Hoan, rõ ràng đây chính là một người.
Nhưng lại không thể nào giải thích được tại sao Khương Tô không quen biết bọn họ, hơn nữa thật sự có người sống mấy chục năm không già sao?
Ở một bên khác, bà Hai Triệu ra khỏi căn nhà phía Tây thì đụng phải con trai mình đang vội vàng đi đến đây.
"Sao con cũng lại đây?"
Triệu Vân Phong nói: "Con nghe nói ông nội té xỉu?"
"Không sao đâu." Bà Hai Triệu nói: "Đừng vào thăm, ông cụ đuổi mẹ ra ngoài."
"Sao ông nội lại ngất xỉu?" Triệu Vân Phong hỏi.
"Còn chẳng phải là vì bác gái Cả của con à, tìm được kẻ lừa đảo nào về nhà khám bệnh cho cháu nội bà ta, kết quả chọc cho ông cụ tức đến ngất xỉu!" Bà Hai Triệu nói đến đây thì tức giận: "Không biết ông cụ già rồi lẩm cẩm hay sao..."
Không chờ bà ta nói xong thì Triệu Vân Phong đã ngắt lời bà ta, hỏi: "Bác gái Cả tìm ai? Có tác dụng không? Bây giờ Tiểu Kiệt sao rồi?"
Bà Hai Triệu hừ lạnh nói: "Có thể có ích gì? Lúc mẹ đến thì người đã đi rồi. Có lẽ bị ông nội của con đuổi đi." Bà ta liếc nhìn, Triệu Vân Phong, nói: "^®¬n đừng auan tâm chuvên nhà hon ho suết như vâv auản lứ công †v th↠tốt, chăm sóc Tiểu Viễn cho tốt, đừng nhúng chân vào vũng nước đục này."
Đôi mắt Triệu Vân Phong lóe lên, sau đó cười ôm cánh tay bà Hai Triệu nói: "Dạ, con biết mà, con nghe lời mẹ."
Sau khi Khương Tô về đến nhà, cô vừa ăn cơm vừa dặn dò ông Tôn chuẩn bị những đồ cô cần.
Ông Tôn nhanh chóng đi ra ngoài chuẩn bị.
Cô ăn no rồi nằm nhoài trên sô pha, mèo đen lập tức trèo lên đùi cô, để cô mát-xa cho nó.
Khương Tô vừa vuốt mèo vừa khó hiểu lẩm bẩm: "Thật là kỳ lạ, sao ta có thể nhớ chuyện mấy trăm năm trước nhưng trái lại chuyện mấy chục năm gần đây lại không thể nào nhớ nổi nhỉ?"
Con mèo đen thoải mái ưỡn người, lật cái bụng của mình lên, để Khương Tô xoa bụng cho nó, đồng thời chậm chạp nói: "Già cả lẩm cẩm."
Nếu lúc này có mặt người khác ở đây nhất định sẽ sợ tới giật nảy mình lên, không ngờ con mèo đen kia lại biết nói tiếng người!
Còn Khương Tô thì lại không hề ngạc nhiên một chút nào, cô chỉ bóp mạnh bụng nó một cái, sau đó nói: "Không phải đã nói với ngươi không được nói tiếng người hay sao, bây giờ Cục Quản Yêu đang lùng sục ngươi khắp nơi, nếu bị phát hiện thật thì ta không cứu ngươi đâu."
Đôi mắt hai màu khác nhau của con mèo đen lóe lên ánh sáng le lói, đôi mắt nó mang theo cảm xúc của con người, nhưng lại có chút quái quỷ mà con người không thể có, nó liếm móng vuốt: "Nếu Cục Quản Yêu bắt ta thì ta sẽ tố cáo cô là bà yêu quái già trường sinh bất tử."
Khương Tô nhéo mạnh cái bụng của nó.
Con mèo đen lập tức kêu lên "méooo", sau đó nhảy vọt lên từ trên đùi cô.
Khóe môi Khương Tô cong lên, lạnh lùng nói: "Vậy nhân lúc ngươi chưa bị Cục Quản Yêu bắt đi, ta hầm ngươi trước."
Con mèo đen nhìn cô với ánh mắt căm giận: "Bà yêu quái già ác độc."
Khương Tô híp mắt: "Như nhau, như nhau."
Bạn cần đăng nhập để bình luận