Bà Cốt Khương Tô

Chương 67

Chương 67Chương 67
Bà Triệu nghe lời ám chỉ của Khương Tô thì chỉ cảm thấy cả người run bần bật, nghiến răng nghiến lợi nói: "Là ai?! Là ai khùng điên đi ra tay với một đứa bé mới ba tuổi!"
Khương Tô nói: "Cẩn thận ngẫm lại, vào ngày cậu bé ngã xuống nước, trong nhà bà có xuất hiện người kỳ lạ nào không. Ngẫm nghĩ thật cẩn thận, ai có thù oán với nhà bà, hoặc là, sau khi cháu trai bà trở thành thế này, ai là người được lợi nhất."
Có thể cưỡng ép lấy hồn phách của một người, rõ ràng đây là người cùng nghề với cô, hơn nữa xem thủ đoạn của người này, đẳng cấp cũng không tệ lắm đâu.
Chẳng qua người dám làm ra mấy chuyện tổn hại âm đức như cướp đoạt hồn phách của một đứa bé ba tuổi, tuyệt đối không phải hạng người lương thiện gì.
Bà Triệu nghe Khương Tô nói xong thì tay chân lạnh buốt.
Nếu nói là kẻ thù, trước nay nhà họ Triệu luôn tôn thờ nguyên tắc làm người anh không phạm tôi, tôi không phạm anh, nếu xét trong quan hệ kinh doanh thì họ không có thâm cừu đại hận gì, cũng không đến mức phải hãm hại con cháu trong nhà, huống chỉ còn là một đứa bé ba tuổi.
Còn nói người được lợi...
Bỗng nhiên bà Triệu cảm thấy hơi sởn tóc gáy.
Có khi nào?
Tuy trước nay cả nhà em Hai không được coi là quá thân thiết với nhà bọn họ, nhưng đến nay đều là nước sông không phạm nước giếng, cố gắng hết sức chung sống hòa bình. Chẳng lẽ vì gia sản mà nhà họ thật sự dám làm ra chuyện độc ác đến nhường này sao?
Bà Triệu muốn ra sức thuyết phục bản thân đây là điều không thể, nhưng mà suy nghĩ này lại cứ liên tục sinh sôi nảy nở trong đầu bà ta, mãi không dứt.
Khương Tô nhìn thấy sắc mặt của bà ta, lạnh lùng nói: "Xem ra bà đã có mục tiêu. Nếu hồn phách rời khỏi cơ thể quá mười chín ngày, cho dù có tìm về được cũng vô dụng thôi. Tôi đã dùng máu của mình để trấn áp hồn phách còn dư lại trong cơ thể cậu bé, có thể cố chịu thêm được một thời gian nữa, nhưng mà cũng chỉ được bảy bảy bốn mươi chín ngày, từ hôm nay trở đi cậu bé sẽ hoàn toàn chìm vào giấc ngủ say, sau bảy bảy bốn mươi chín ngày, nếu không gọi được một hồn một phách kia trở về thì từ nay về Bà Triệu nhìn Khương Tô với ánh mắt cầu cứu: "Vậy bây giờ chúng tôi phải làm sao đây? Tiên cô ơi, chỉ có thể trông cậy và cô thôi."
Khương Tô không hề hoang mang mà nói: "Chị Triệu gọi tôi đến đây chỉ nói là gọi hồn cho cháu nội của bà. Nhưng bây giờ đã không đơn giản như gọi hồn nữa. Về mặt tiền công..."
Lòng dạ bà Triệu rối như tơ vò: "Tiên cô yên tâm, chỉ cần chữa khỏi cho cháu nội của tôi thì tiền công tuyệt đối không thành vấn đề!"
Khương Tô khẽ mỉm cười, giơ hai ngón tay lên lắc lư: "Hai triệu."
Hai triệu thì đúng là có hơi nhiều, là cái giá trên trời.
Nhưng dù sao nhà họ Triệu cũng giàu nứt đố đổ vách, hơn nữa còn là tiền cứu mạng, bà Triệu gần như không hề do dự: "Được! Chỉ cần tiên cô có thể chữa khỏi cho Tiểu Kiệt, ngoại trừ hai triệu này, sau này tiên cô gặp chuyện gì mà nhà họ Triệu tôi có thể giúp được, nhà họ Triệu nhất định sẽ giúp!"
Khóe môi Khương Tô giật nhẹ, sau đó lại trò chuyện với bà Triệu một phen.
Ngoài ra còn dặn dò bà Triệu nhất định không được để bất kỳ ai chạm vào máu trên trán cậu chủ nhỏ.
Sau đó thì đi ra ngoài cùng bà Triệu.
Ông cụ Triệu bước lên trước một bước, nhìn Khương Tô với ánh mắt đầy tha thiết, thậm chí trên mặt còn nở một nụ cười lấy lòng, ánh mắt muốn dịu dàng bao nhiêu thì dịu dàng bấy nhiêu: "Hoan Hoan..."
Khương Tô nhìn ông cụ, nói đầy bình tĩnh: "Tôi không phải Khương Hoan. Tôi là Khương Tô. Khương Hoan là bà nội của tôi, bà nội đã chết rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận