Bà Cốt Khương Tô

Chương 136

Chương 136Chương 136
Cô vừa đau, vừa chửi: "Địch Cận Duật! Chú là đồ đáng chết! Đều là chú hại tôi! Chuyến này tôi lỗ nặng rồi, không kiếm được tiền mà còn phải mạo hiểm cái mạng nhỏ nhoi của mình nữa... Hu hu hu hu... Sao tôi lại xui xẻo như thế?"
Giọng nói của Địch Cận Duật kéo rất căng: "Khương Tô, cô đừng chết, chỉ cần cô không chết, tôi sẽ trả công cho cô gấp đôi, cho cô một triệu."
Khương Tô nén đau, cũng không chửi nữa, thậm chí còn cảm thấy vết thương cũng không đau như thế, nhưng cô vẫn không tin Địch Cận Duật, nghẹn ngào hỏi: "Một triệu? Thật sao?"
Địch Cận Duật nói: "Chỉ cần cô có thể chống đỡ được, tôi nói lời sẽ giữ lời."
Khương Tô thoi thóp nói: "Chú nói rồi đó, nếu không nhận nợ thì chú là đồ con rùa khốn kiếp, mãi mãi chỉ có thể làm một đội trưởng cảnh sát nhỏ nhoi, không thể thăng chức, cưới phải người vợ ra ngoài vụng trộm cắm sừng chú, cưới người nào đội người đó ... Ôi... đau quá..."
Địch Cận Duật trầm giọng nói: "Cô yên tâm, chỉ cần cô còn sống, tôi nhất định sẽ nhận nợ."
"Nếu chú quyt nợ, tôi sẽ chạy đến nhà chú, ngồi ăn... nằm ăn... để anh hầu hạ, tôi ngủ trên giường, còn chú ngủ dưới sàn..."
Giọng nói Khương Tô càng ngày càng nhỏ, cuối cùng cũng đau đến mức thật sự không nói nên lời, cô áp mặt vào cơ ngực của Địch Cận Duật, lấy chút hơi sức cuối cùng nói: "Địch Cận Duật... Nếu tôi không chết... chú có thể cho tôi ngủ một lần được không?"...
Ngay lúc này, một chiếc xe dừng lại bên đường, có hai người bước xuống xe.
"Đội phó, là ở đây sao?" Chu Tiểu Ngư lau mặt hỏi.
Trình Nham lấy điện thoại ra, lướt nhìn định vị trên đó, nhìn xung quanh rồi nói: "Đúng là ở đây."
Chu Tiểu Ngư đột ngột hét lớn: "Đội trưởng Địch!"
Trình Nham nhìn theo ánh mắt của Chu Tiểu Ngư, thấy một bóng người cao lớn từ con đường nhỏ trước mặt đang chạy tới, Chu Tiểu Ngư lập tức giơ đèn pin chiếu qua, hai người họ đều lập tức giật mình.
Họ thấy Địch Cận Duật đang bế một người phụ nữ toàn thân đầy máu trên tay chạy như bay đến. tới, thấy sắc mặt của Địch Cận Duật chưa bao giờ khó coi như vậy, cậu ấy cúi đầu, khi thấy rõ khuôn mặt của người phụ nữ trong ngực Địch Cận Duật, giọng nói lập tức thay đổi: "Khương Tô!"
Trình Nham nghe thấy giọng nói của Chu Tiểu Ngư cũng lập tức giật bắn mình.
"Mở cửa!" Địch Cận Duật hét lên.
Trình Nham phản ứng trở lại, lập tức chạy về mở cửa sau xe, Địch Cận Duật bế Khương Tô chạy tới, Trình Nham thấy rõ khuôn mặt của người phụ nữ đó, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết đã lấm tấm máu, hai mắt nhắm nghiền, không phải Khương Tô thì có thể là ai? Tim cậu ta chợt trĩu xuống.
"Chu Tiểu Ngư! Cậu đến bệnh viện với tôi. Trình Nham, cậu đến hiện trường bên đó, những đứa trẻ kia vẫn còn sống, lập tức gọi điện thông báo cho cảnh sát địa phương và xe cứu thương đến cứu người!" Địch Cận Duật để Khương Tô vào xe một cách cẩn thận, sau đó vừa nói, vừa mở cửa trước, ngồi vào ghế lái, bắt đầu tìm kiếm định vị đến bệnh viện.
Chu Tiểu Ngư cũng nhanh chóng mở cửa sau ngồi vào xe, đèn pin vừa chiếu lên Khương Tô, tứ chỉ lập tức mềm nhữn, Khương Tô nhắm chặt hai mắt, sắc mặt trắng bệch, tay che trên quần áo, bộ quần áo đó đã hoàn toàn thấm đẫm máu, từ áo đến quần của Khương Tô, đâu đâu cũng toàn là máu, hệt như hiện trường của một vụ án mạng, đầu óc Chu Tiểu Ngư đờ đẫn một phen.
Máu đã dính đầy tay Địch Cận Duật, trên mặt vẫn có thể giữ được vẻ bình tĩnh, nhưng hai tay lại run lên dữ dội, phải mất mấy lần mới nhấn trúng, lập tức đạp ga, chiếc xe ầm ầm phóng đi!
Trình Nham vừa gọi điện thông báo cho cảnh sát địa phương và bệnh viện, vừa chạy về phía con đường nhỏ mà Địch Cận Duật đã đến khi nấy, nhưng trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh toàn thân đầy máu của Khương Tô, trong lòng ớn lạnh từng cơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận