Bà Cốt Khương Tô

Chương 74

Chương 74Chương 74
Hai người trò chuyện qua lại nên không phát hiện cái lồng chim treo trên nóc nhà, con sáo mỏ vàng trong lồng chim đang nhìn con mèo với ánh mắt sợ hãi...
Ông Tôn đi ra ngoài không bao lâu đã quay lại.
Tất cả đồ vật đều đã chuẩn bị ổn thỏa, sau đó cho hết vào cái rương nhỏ của Khương Tô.
Khương Tô ngáp dài một cái rồi đứng dậy duỗi người: "Tôi đi ngủ."
"Đơn hàng lần này không nguy hiểm đó chứ?" Ông Tôn hỏi.
Khương Tô ngáp dài một cái làm đôi mắt ướt đẫm nước mắt, mơ màng: "Có thể có nguy hiểm nào chứ." Sau đó cô đi vào trong phòng ngã người xuống giường, nhắm mắt ngủ say.
Ngủ đến nửa đêm.
Khương Tô bò dậy khỏi giường.
Cô cầm lấy cái rương, ngồi lên chiếc xe hơi đang chờ trước cửa, nhân lúc bóng tối mịt mùng, cô lặng lẽ đi vào nhà cổ nhà họ Triệu.
Trước đó Khương Tô đã dặn dò, vì để không khiến người khác để ý đến nên ở đây chỉ có mẹ của Tiểu Kiệt, là Châu Văn Văn.
Trong phòng không bật đèn.
Cửa sổ đều bị đóng kín, trong phòng tối đen như mực.
Châu Văn Văn đốt lên một ngọn nến theo yêu cầu lúc trước của Khương Tô.
Khương Tô mở cái rương ra, lấy một cái bình nhỏ trong rương, cô thò tay vào móc ra một chút tro nhang, sau đó đứng yên tại chỗ đi một vòng tròn, tro nhang trong tay rải xuống mặt đất, vẽ nên một vòng tròn hoàn mỹ, quả thực là tròn như được vẽ bằng com - pa.
Không biết tại sao khi Châu Văn Văn nhìn thấy vòng tro nhang tròn vành vạnh này, bỗng an tâm hơn nhiều.
Hơn nữa Khương Tô nói Tiểu Kiệt sẽ chìm vào ngủ say, mà buổi tối hôm nay đúng là Tiểu Kiệt chưa từng tỉnh lại, tuy vậy hơi thở và nhịp tim đều rất bình thường, khiến họ càng tin tưởng Khương Tô thêm vài phần.
Khương Tô móc một lá bùa màu vàng ra, sau đó xếp thành một vòng ngay ngắn bên ngoài vòng tro nhang.
Châu Văn Văn đốt bảy ngọn nến, sau đó bất giác nhìn về phía Khương cô ta hốt hoảng vội vàng bước qua, rồi thấy Khương Tô nhanh chóng cứa một đường nhẹ lên ngón tay nho nhỏ của Tiểu Kiệt, máu lập tức chảy ra nhỏ giọt lên cái khóa trường mệnh mà Tiểu Kiệt đeo từ bé đến lớn. Cô ta dừng bước chân, bởi vì cô ta nhìn thấy sau khi giọt máu chạm đến khóa trường mệnh thì không tiếp tục chảy nữa mà giống như bị khóa trường mệnh hấp thụ, từ từ thấm vào trong, khiến cô ta sợ hãi đến mức không biết nên nói gì.
Máu trên ngón tay đã khô lại.
Khóa trường mệnh đã hút đủ máu, dưới ánh nến nó dần tỏa ra một ánh sáng yếu ớt quái quỷ.
Châu Văn Văn thấy Khương Tô tránh ra mới nhanh chóng đi qua kiểm tra ngón tay tra Tiểu Kiệt, rồi giật mình hãi hùng khi phát hiện ra không hề có vết cứa nào cả, ngón tay cậu bé vẫn lành lặn không hề có miệng vết thương nào, ánh mắt Châu Văn Văn nhìn Khương Tô lại ngập tràn kinh dị.
Châu Văn Văn bê một chậu than đến, làm theo dặn dò của Khương Tô, bỏ vào trung tâm của vòng tro nhang, động tác của cô ta vô cùng cẩn thận, cố tránh dẫm lên những lá bùa kia.
Chờ cô ta đổi những lá bùa xong Khương Tô lại móc một nắm lá bùa màu vàng ra, nói với Châu Văn Văn: "Cô có thể đi ra ngoài rồi."
Châu Văn Văn hơi sửng sốt: "Không cần tôi nữa sao?"
Khương Tô nói: "Canh chừng trước cửa, không được để bất kỳ kẻ nào đi vào."
Châu Văn Văn trịnh trọng gật đầu, sau đó dặn dò cô: "Cô Khương, Tiểu Kiệt trông cậy cả vào cô."
Khương Tô gật đầu.
Châu Văn Văn đi ra ngoài, đóng cánh cửa lại, sau đó đứng trước cửa chắp tay cầu nguyện Tiểu Kiệt sẽ được Khương Tô chữa khỏi.
Khương Tô kề lá bùa màu vàng lên ngón nến để đốt cháy, sau đó ném vào chậu than, canh ngay lúc lửa bùng lên mạnh nhất, cô ném cái khóa trường mệnh và một chùm tóc cắt trên đầu Tiểu Kiệt vào trong.
Một làn khói bốc lên, thoang thoảng mùi tanh tưởi, Khương Tô ngồi xuống xếp bằng, nhắm mắt lại, linh thức cô theo làn khói đó bay ra khỏi căn phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận