Bà Cốt Khương Tô

Chương 209

Chương 209Chương 209
Địch Cận Duật nhìn thấy Khương Tô tự cắn ngón tay mình, trái tim anh hơi dao động.
Có người ở gần đó để ý thấy họ đang ôm nhau, lúc này thấy cảnh tượng như vậy quả thật khiến mọi người cảm thấy không vui, không ngờ hai người lại làm gì đó ở đây.
Tăng Hùng cũng nhìn thấy, tiếp tục nhìn về phía này.
Khương Tô liếc mắt nhìn hắn, kịp thời bỏ bùa vào túi, sau đó úp mặt vào ngực Địch Cận Duật, làm ra vẻ thân mật.
"Đủ rồi, đi thôi." Khương Tô nói xong liền rút khỏi vòng tay của Địch Cận Duật, đi thằng đến quan tài.
Hai tay trống không, Địch Cận Duật ngơ ngác vài giây.
Phát hiện Khương Tô không có định làm gì với ngón tay của mình, anh liền bỏ đi như không có chuyện gì xảy ra.
Khương Tô bình tĩnh đi tới bên cạnh quan tài cô gái, phía trước phía sau đều có người, đặc biệt là những người khiêng quan tài phía sau cứ nhìn chằm chằm vào cô, cô không biết phải hành động ra sao nên đành phải cất lá bùa trở vào túi, định đi vào trong, lát nữa sẽ tìm cơ hội khác.
Địch Cận Duật tiến lên: "Tay của cô không sao chứ?"
Khương Tô giơ ngón tay bị cắn lên cho anh xem, trên ngón tay cô không có dấu vết vết cắn, dù sao Địch Cận Duật cũng biết chuyện cô từ cõi chết sống lại nên không cần phải giấu diếm chuyện nhỏ như vậy.
Ánh mắt Địch Cận Duật hiện lên một tia kinh ngạc.
Mặc dù biết Khương Tô có năng lực tự chữa lành đáng nể, nhưng cho đến nay cô vẫn chưa cho anh xem tình trạng vết thương của cô, anh cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy năng lực tự chữa lành của Khương Tô, giờ anh đã chính mắt nhìn thấy sức mạnh tự chữa lành hết sức vi diệu của cô rồi.
Có vài con quái vật có khả năng này, chẳng có gì đáng ngạc nhiên vì khả năng tự phục hồi của quái vật vốn đã tốt hơn con người.
Nhưng mấu chốt là, Khương Tô không phải quái vật.
Khi con người sở hữu những khả năng gần với yêu, con người rất dễ cảm thấy sợ hãi, cho dù không sợ hãi nhưng cũng sẽ ẩn chứa nỗi lo về việc không phải là chủng tộc của mình.
Kỳ lạ là Địch Cận Duật hoàn toàn không có cảm giác như vậy, anh chỉ nghĩ như vậy thì Khương Tô sẽ có thể bảo vệ mình tốt hơn, điều này có chút thần kỳ.
Anh cũng không muốn tìm hiểu tại sao Khương Tô lại có khả năng như vậy.
Chứ không như trước đó, anh muốn tìm hiểu mọi thứ về cô.
Trong vô thức, anh đã bắt đầu bao dung hơn với Khương Tô.
Một số khuyết điểm của cô mà anh không thể chịu đựng được, một số bí mật mà lẽ ra anh phải biết.
Tất cả những điều này đang dần thay đổi một cách tỉnh tế và âm thầm, dường như chính anh cũng không nhận ra.
Khương Tô đi bộ mệt mỏi nên cùng Địch Cận Duật lên "xe cưới" phía trước, tuy nhiên xe cưới không đi vào núi, nhà họ Châu có nghĩa trang riêng, người nhà họ Châu đều được chôn dưới đó, Khương Tô chỉ có thể đi bộ, cô thích cái đẹp nên đi một đôi bốt ngắn bằng da cừu dày bảy centimet, lòng bàn chân trước bị bầm tím vô cùng đau.
Đi được ba bước thì lại dừng lại hai bước, cuối cùng cô dừng bước ngồi xuống bãi cỏ bên cạnh.
Địch Cận Duật đi một quãng đường dài mới phát hiện không thấy Khương Tô đâu, anh giật mình, khi nhìn lại thì thấy trên con đường mình đi ra không có ai, khắp nơi đều tối đen, anh nhanh chóng quay lại.
Kết quả, anh thấy một người đàn ông đang tán tỉnh cô: "Tiểu mỹ nữ, em không đi được à? Có cần anh cõng em lên không?"
Khương Tô nhìn hắn, cười nửa miệng.
Liếc qua khóe mắt, cô nhìn thấy Địch Cận Duật đi xuống, lập tức giả bộ đáng thương nhìn anh: "Chú Địch, chân tôi đau quá, không đi được nữa."
Đôi mắt băng giá của Địch Cận Duật lạnh lùng quét qua người đàn ông, người đàn ông đột nhiên cảm thấy toàn thân ớn lạnh, cuối cùng chán nản bỏ đi.
"Ai bảo cô đi giày cao như vậy?" Anh nói, lại quay người lại, ngồi xổm xuống trước mặt Khương Tô, mặt không chút biểu cảm nói: "Lên đi, đợi cô lên tới nơi thì quan tài cũng được chôn cất xong xuôi rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận