Bà Cốt Khương Tô

Chương 339

Chương 339Chương 339
Ngược lại cô không ngờ tới, Ngụy Tần còn có chiêu này, tìm đến bà ngoại của Ninh Hiểu lấy đi ký ức của cô.
Bà ngoại Ninh Hiểu hiển nhiên không ngờ rằng là Khương Tô.
Nhưng bà ấy không để cho Khương Tô thất vọng, giả vờ vô cùng bình tĩnh, cũng có khả năng thật sự bình tĩnh nói: "Sức sống của cô ấy quá mạnh mẽ, tôi không vào được phòng ngự não bộ của cô ấy. Ngoại trừ cô ấy tự nguyện để tôi lấy đi ký ức của cô ấy, nếu không thì tôi không có cách."
Bà ấy vừa nói vừa lén lút đưa ánh mắt với Khương Tô giống như đang hỏi cô sao lại thành ra như thế này.
Người mù cũng có thể nhìn ra bây giờ Khương Tô không phải trạng thái bình thường.
Khương Tô sợ Nguy Tần nhìn thấy nên đã giả vờ không nhìn thấy ánh mắt của bà ngoại Ninh Hiểu, vẻ mặt điểm đạm nói: "Thì ra là anh có mục đích này, tìm một bà cụ để lấy hết ký ức của tôi đi?"
Bà ngoại Ninh Hiểu vừa nghe, bên ngoài cười nhưng bên trong không cười nhìn cô nói: "Cô gái nhỏ nói chuyện đừng khó nghe như vậy, bà cụ gì cứ..."
"Không có cách nào khác sao?" Ngụy Tần hỏi: "Tôi không cần lấy đi toàn bộ, chỉ cần lấy đi một phần ký ức của cô ấy."
Để lại những gì tốt, lấy đi những thứ xấu.
Quan trọng nhất chính là người Địch Cận Duật này, anh ta không cho phép sự tồn tại của anh ở trong đầu Khương Tô.
Bà ngoại Ninh Hiểu nhìn Khương Tô một cái, sau đó từ từ nói: "Trái lại cách không phải là không có..."
Khương Tô lạnh lùng nhìn bà ngoại của Ninh Hiểu.
Ninh Hiểu nghe thấy lời của cô ánh mắt sáng lên nhìn Nguy Tần: "Cậu thuyết phục cô ấy để cô ấy đồng ý cho tôi lấy ký ức."
Xém chút nữa Khương Tô đã cười ra.
Bà cụ này thật sự có chút thú vị.
Ngược lại sắc mặt của Ngụy Tần trầm lại.
Hiển nhiên bà ngoại Ninh Hiểu không có sợ hãi gì với Ngụy Tần, xua tay nói với Ngụy Tần: "Được rồi, cậu kêu người đưa tôi về đi, làm ra vẻ thần bí như vậy, vừa bịt mắt lại vừa đi đường vòng. Đừng quên chuyển tiền đi lại ©ủa lần này vào trana thẻ eỦa tôi tâi khânn để nàn uểna câôânn đi mêt chuyến được. Nếu như cậu có cách rồi thì lại gọi người đến rước tôi."
Đích thân Nguy Tần tiễn bà ngoại Ninh Hiểu ra ngoài.
Khương Tô thì từ trong miệng của bà ngoại Ninh Hiểu biết được một tin tức, công tác bảo mật của Ngụy Tần làm rất tốt cho dù để cho bà ngoại Ninh Hiểu qua đây lấy đi ký ức của cô cũng là bịt hai mắt của bà ấy lại còn đi đường vòng, hiển nhiên vô cùng cẩn thận.
Lúc đó cô ngồi ở trên xe cũng cảm thấy xe chạy rất lâu, không biết vốn dĩ chạy lâu không phải vì xa hay là cố ý chạy đường vòng.
Không bao lâu Ngụy Tần đã đi xuống rồi.
Khương Tô nhìn Ngụy Tần, đã hiểu vốn dĩ anh ta chính là người không ngừng bảo tồn ký ức mà bà ngoại Ninh Hiểu nói.
Khương Tô thật sự không biết chấp niệm của một người vậy mà có thể đạt được đến mức độ như thế.
Có điều khác với lúc trước chính là khi Nguy Tần luyện đan sẽ không bao giờ cho cô ở bên cạnh xem, thời gian anh ta luyện đan dài, có khi cả ngày đều sẽ ở trong phòng luyện đan đến buổi tối mới trở về phòng, ôm cô ngủ, trên người của anh ta luôn có một mùi thơm của thuốc, có lúc Khương Tô cảm thấy cũng khá dễ ngửi.
Còn bây giờ Nguy Tần đang làm thí nghiệm lại cho cô ở bên cạnh.
Nhìn Nguy Tần lấy mẫu máu của cô quan sát ở dưới những mấy móc cô không hiểu, Khương Tô nhịn không được hất nước lạnh: "Anh có từng suy nghĩ qua, anh làm những thứ này đều là vô dụng? Anh thật sự cho rằng cho thể sao chép tôi sao? Cứ giống như người không thể nào trở thành yêu, yêu cũng vĩnh viễn không thể nào trở thành người, anh cũng vĩnh viễn không thể nào trở thành tôi."
Nguy Tần không quan tâm Khương Tô, đợi quan sát xong mới ngẩng đầu nhìn về phía Khương Tô, nói: "Cũng phải thử xem."
Anh ta không thể nào chịu đựng anh ta ngày càng già đi còn Khương Tô cũng trẻ tuổi xinh đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận