Bà Cốt Khương Tô

Chương 250

Chương 250Chương 250
Nhưng bất thình lình nhìn thấy ngay lúc này, những suy nghĩ trong lòng anh ta như thể tro tàn lại cháy, đặc biệt là khi nhìn thấy Khương Tô và Triệu Vân Xuyên bên cạnh nhau, trong lòng lại càng ghen ty hơn.
Triệu Vân Xuyên có một chút không bằng lòng, cũng có một chút khó chịu với ánh mắt mà Triệu Vân Phong nhìn Khương Tô, nhưng không hiện ra trên mặt, anh ta biết Khương Tô cũng không thích anh Hai của mình, không muốn phá đi tâm trạng ăn uống của Khương Tô nên muốn từ chối.
Không ngờ Khương Tô lại nhếch khóe miệng, nói: "Được thôi."
Khương Tô nói xong, dường như đôi mắt cũng vô tình lướt qua Lâm Vân, nụ cười ở khóe miệng lại sâu thêm đôi chút, nhưng không chạm tới đáy mắt.
Nếu cô đoán không lầm, cô gái làm phép với cô cùng cậu ấm nhà họ Triệu lần đó, hẳn là cô ta.
Chỉ cần nhìn sắc mặt của cô ta, trông có vẻ là bị thương.
Lần trước đấu pháp ở nhà họ Triệu, mặc dù cô đã làm cô ta bị thương, nhưng vết thương không nghiêm trọng, chỉ cần tĩnh dưỡng dăm bữa nửa tháng thì gần như khỏe lại.
Chẳng lẽ người phụ nữ này lại thua đấu pháp với người khác nữa ư?
Triệu Vân Xuyên hơi ngạc nhiên.
Nhưng nếu Khương Tô đã vui vẻ đồng ý, anh ta càng không có lý do để từ chối, hiếm có cơ hội dùng bữa với một mình Khương Tô, nhưng Triệu Vân Phong lại xuất hiện nửa chừng, Triệu Vân Xuyên chỉ có thể nén nỗi thất vọng, vào phòng riêng trên tầng hai của nhà hàng cùng với Triệu Vân Phong và Lâm Vân.
Còn Triệu Vân Phong, từ đầu đến cuối cũng không hề hỏi ý kiến của Lâm Vân, thậm chí cũng không giới thiệu Lâm Vân với Khương Tô.
Điểm đặc biệt của nhà hàng hải sản này là không có thực đơn của các loại hải sản, du khách có thể chọn hải sản sống tại bể hải sản, nhân viên gọi món sẽ gợi ý cách nấu, sau đó giao trực tiếp đến phòng bếp.
Sau khi đến phòng bao, Triệu Vân Xuyên hỏi Khương Tô: "Muốn cùng đi xuống dưới không? Cô có thể xem thử xem muốn ăn cái gì."
Khương Tô nói: "Tôi lười đi xuống."
Triệu Vân Phong cũng không hỏi Lâm Vân có muốn cùng nhau xuống lầu hay không. Thế là hai người đàn ông xuống lầu gọi món ăn, trong phòng bao chỉ còn lại Khương Tô và Lâm Vân.
Lâm Vân vừa muốn nói chuyện, đã có nhân viên phục vụ gõ cửa mang nước trà đến, đưa nước trà xong lại đi ra ngoài.
Lâm Vân nhìn Khương Tô, nói: "Nghe nói cô là bà đồng."
Chính bản thân cô ta cũng không nhận ra bên trong ánh mắt của mình khi nhìn về phía Khương Tô tràn đầy ghen ghét. Không phải cô ta ghen ghét với vẻ bề ngoài của Khương Tô, mà là thiên phú của Khương Tô, năm nay cô ta hai mươi sáu tuổi, sư phụ của cô ta nói rằng cô ta có thiên phú bẩm sinh, sinh ra chính là để làm công việc này. Cô ta luôn một mực tự hào về bản thân, trong chuyến đi này cô ta đã vượt qua rất nhiều tiền bối, trước khi gặp Khương Tô cô ta chưa từng thất bại lấy một lần.
Cô ta luôn một mực kiêu hãnh, thực lực của cô ta cũng xứng đáng để cô ta kiêu ngạo.
Nhưng Khương Tô lại khiến cho sự kiêu ngạo của cô ta trở nên không đáng giá nhắc tới.
Lần thứ nhất đấu pháp ở nhà họ Triệu.
Lâm Vân đấu pháp thua bị thương không khỏi kinh sợ, vốn cho là đối phương là một tiền bối có thực lực cường đại.
Nếu thật sự là như thế, cô ta thua cũng sẽ tâm phục khẩu phục một chút
Thế nhưng cho dù thế nào cô ta cũng không nghĩ tới, người trong trận đấu pháp tùy tiện đánh bại cô ta lại là một cô gái mười bảy mười tám tuổi!
Cú sốc tâm lý này khiến cô ta không thể nào chấp nhận nổi.
Lại càng không cần phải nói, cô ta vừa mới biết được, người làm cô ta bị trọng thương trong lần đấu pháp với xác sống kia thế mà cũng là Khương Tôi
Sau lần bị thương kia, cô ta dưỡng thương tới tận bây giờ cũng chưa bình phục.
Thiên phú bẩm sinh cái gì.
Dường như cũng trở thành trò cười.
Một cô gái mười bảy mười tám tuổi, cứ đánh bại cô ta dễ dàng như vậy, mà còn là hai lần.
Đả kích cô ta tới cỡ nào chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận