Bà Cốt Khương Tô

Chương 226

Chương 226Chương 226
Ăn xong bữa khuya, Địch Cận Duật nén cơn buồn ngủ, ngồi trong phòng khách xem tỉ vi với Khương Tô một lát, sau đó mới đứng dậy đi tắm.
Khương Tô ngồi trên ghế sô pha, nhìn sang bên đó, sau đó đôi mắt lại chuyển về tỉ vi, cô tai thính mắt tỉnh, rất nhanh trong phòng tắm đã truyền đến tiếng nước chảy ào ào, Khương Tô nghĩ đến cơ thể tuyệt đẹp của Địch Cận Duật, trong lòng thấy hơi tiếc nuối. Kiểu đàn ông như Địch Cận Duật, ý thức của bản thân quá mạnh mẽ, tuyệt đối không thể trở thành sự phụ thuộc của cô, còn cô tuyệt đối cũng không muốn trở thành sự phụ thuộc của Địch Cận Duật, bị anh quản đông quản tây.
Địch Cận Duật tắm xong rồi ra ngoài, tóc vẫn chưa khô hoàn toàn, mái tóc ướt đẫm nhẹ nhàng chấm lên trán, lại còn lộ ra vài phần quyến rũ, đôi mắt đen hun hút vốn luôn sắc bén lạnh nhạt, giờ đây cũng được phủ lên một lớp màu sắc dịu dàng. Anh mặc một chiếc áo phông trắng tỉnh đơn giản, thân dưới mặc một chiếc quần dài màu xám cotton, đặc biệt giản dị, cánh tay rắn chắc lộ ra những đường cơ thịt vô cùng hoàn hảo.
Trong đầu Khương Tô chỉ có hai từ... Muốn ngủ.
Cơ thịt đã đến bên miệng mà không thể cắn, Khương Tô có hơi khó chịu.
Thầm niệm chú tịnh tâm trong lòng vài lần, đồng thời tự nói với bản thân, trong miếng thịt này có độc, trên đầu chữ sắc có con dao, ra sức trấn áp tà niệm trong đầu, nhưng đôi mắt lại không kiểm soát được mà cứ mãi nhìn trộm Địch Cận Duật đang ngồi trên ghế sô pha đơn.
Đột nhiên Địch Cận Duật quay đầu lại, đôi mắt như cười như không liếc nhìn cô.
Địch Cận Duật rất hiếm khi lộ ra nét mặt sinh động như vậy, lại còn mang theo một cảm giác hấp dẫn khó tả.
Bốn mắt nhìn nhau.
Khương Tô ực một tiếng không có tiền đồ, nuốt nước bọt.
Cảm thấy bản thân phải tìm người nào đó dập tắt lửa dục đang cháy hừng hực trong người mình.
Nếu không, sớm muộn gì cô cũng không nhịn được mà lao đến Địch Cận Duật.
"Lại đói à?" Địch Cận Duật hỏi.
"Không có..." Khương Tô nằm trên ghế sô pha, hơi thở thoi thóp. mày.
Khương Tô lén nhìn anh, không kìm được mà lẩm bẩm: "Bụng có hơi..."
Địch Cận Duật không nói lời nào, từ ghế sô pha đứng dậy, rồi đi tới ngồi xổm trước mặt Khương Tô: "Sao lại không thoải mái?"
"Chỉ hơi đau thôi... Hay là chú xoa giúp tôi giống lần trước đi." Khương Tô nói xong lại cảm thấy bản thân như thể uống rượu độc giải khát, còn chưa kịp đổi ý thì Địch Cận Duật đã đặt tay lên bụng cô, xoa một cách nhẹ nhàng, vừa xoa vừa ngước mắt nhìn cô: "Thế này đỡ hơn chưa?"
Một người đàn ông bình thường tựa như đã kéo được nhị ngũ bát vạn*, từ sáng đến tối cứ mang khuôn mặt lạnh băng, không hề cho cô một vẻ mặt dễ coi, bỗng nhiên lại trở nên dịu dàng chết người.
(*Tựa như đã kéo được nhị ngũ bát vạn (†8ƒ8#?R—#:/\(14#9): Thuật ngữ trong chơi bài mạt chược, người có được bộ bài này không cần phải gấp gáp, đợi hồ là sẽ thắng. Người có bộ bài này sẽ tự mãn trong lòng, hành động và lời nói cũng trở nên kiêu ngạo, vì vậy còn dùng để miêu tả những người kiêu căng, ngạo mạn. )
Khương Tô bị giọng nói trầm thấp của anh làm cho toàn thân mềm nhữn cả ra.
Nhìn Địch Cận Duật bằng một cặp mắt hoa đào long lanh nước mây mù sáng tỏ.
Địch Cận Duật chợt giơ cánh tay còn lại lên che mắt cô.
Khương Tô sửng sốt đôi chút, nhẹ giọng gọi: "Chú Địch?"
Giọng nói trầm thấp của Địch Cận Duật mang theo một chút khàn khàn: "Đừng nhìn tôi như vậy..."
Nội tâm Khương Tô:... A a a a a... Chết mất rồi chết mất rồi...
Hai người họ cũng không nói gì nữa.
Bầu không khí trở nên mập mờ không sao nói rõ.
Mắt Khương Tô bị lòng bàn tay ấm áp của Địch Cận Duật che lại.
Tay Địch Cận Duật vẫn đang nhẹ nhàng giúp cô xoa bụng.
Cô cảm nhận được hơi nóng trên người Địch Cận Duật xuyên qua lòng bàn tay của anh truyền lên người mình, khiến cả người cô mềm nhữn...
Cô không nhìn ra tai của Địch Cận Duật cũng đỏ đến mức sắp rỉ máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận