[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 105: Quan Tâm Một Chút (3)

Chương 105: Quan Tâm Một Chút (3)Chương 105: Quan Tâm Một Chút (3)
Lục Mạn Mạn luôn luôn nhạy cảm với thời cơ kiếm tiền, khi Lục Thành nói với Chu Nghiêm Phong rằng người đứng đầu đơn vị ra ngoài kinh doanh bất kỳ công việc làm ăn nào cũng phải thương lượng trên bàn ăn, cô đã có một ý tưởng.
Đã đến lúc mở một nhà hàng kiếm tiền.
"Cố vấn sao?"
Cô tỏ ra rất hứng thú.
Lục Thành giải thích với cô: "Chỉ cần thỉnh thoảng đến nếm thử những món ăn mới, kiểm tra dịch vụ của chúng tôi, đưa ra ý kiến, kiểm soát chất lượng!"
Lục Mạn Mạn làm sao có thể không biết, nhưng loại nhà hàng này nổi tiếng không phải vì những thứ này, khách hàng đến nhà hàng không phải người bình thường, quan trọng là không phải họ đến đây để ăn đồ ăn, mà chỉ cần đồ ăn bày ra trên bàn có thể diện là được rồi.
Lục Mạn Mạn có lẽ hiểu rằng tiểu tử Lục Thành chỉ đang nhìn mặt Chu Nghiêm Phong mà lấy lòng cô, tất nhiên, lấy lòng cô chính là lấy lòng Chu Nghiêm Phong.
Chu Nghiêm Phong thì sao?
Tại sao đột nhiên tâng bốc cô, cho Lục Thành cơ hội để lấy lòng cô? Trong ấn tượng của Lục Mạn Mạn, Chu Nghiêm Phong chưa bao giờ nói những điều vô nghĩa, một câu nói bình thường cũng có thể ẩn chứa một bí ẩn nào đó.
Nhưng đây là cơ hội, cơ hội tiếp cận với ngành ăn uống trong thời đại hiện nay.
Lục Mạn Mạn mỉm cười nhìn về phía Chu Nghiêm Phong, muốn xem thái độ của Chu Nghiêm Phong.
Chu Nghiêm Phong không có ý kiến gì: "Tiết xúc với bên ngoài một chút cũng không tệ.”
Lục Mạn Mạn nói: "Vậy để tôi suy nghĩ một chút."
Dạ dày chim nhỏ của Lục Mạn Mạn tất nhiên không ăn hết một bàn đồ ăn, mỗi món chỉ lựa lựa ăn vài miếng.
Sau bữa ăn Chu Nghiêm Phong đưa cô về.
Đúng lúc hoa cỏ cây cảnh đã được chuyển đến, cô ấy xuống xe đi xem.
Chu Nghiêm Phong cũng xuống xe đi theo.
Lục Mạn Mạn mới đi được hai bước, đột nhiên nghe anh nói: "Đã định bán nhà, sao còn tốn nhiều thời gian như vậy để trang trí sân vườn?"
Lục Mạn Mạn sững người.
Người này.. tin tức cũng nhanh quá.
Lục Mạn Mạn vô thức hỏi lại: "Làm sao anh biết em muốn bán nhà?" Chu Nghiêm Phong: "Đọc báo."
Lục Mạn Mạn: "..."
Người này đến trang quảng cáo trong báo cũng đọc kỹ, tuyệt thật.
Bây giờ anh đã biết chuyện, Lục Mạn Mạn cũng không còn gì giấu diếm, cô vui vẻ thừa nhận: "Đúng vậy, em định bán nhà."
"Nhà đẹp như vậy sao lại bán?”
"Anh biết một ngôi nhà lớn như vậy cần bao nhiêu công sức để dọn dẹp mỗi ngày, tốn bao nhiêu tiền để bảo dưỡng hàng năm. Chỉ những người giàu có mới đủ khả năng sống ở một nơi như vậy. Đối với em, đó là một gánh nặng, là vướng bận, hơn nữa em đã có chỗ ở rồi sao lại không bán căn nhà này đi, rồi gửi một số tiền lớn vào ngân hàng lấy lãi, biết đâu sau này không cần xin anh tiền chỉ tiêu..."
"Cái sân được trang trị để làm đẹp mắt người mua, sau này có thể bán được nhiều tiền hơn."
Lục Mạn Mạn nói ra một hơi rất nhiều lý do của mình, theo ý kiến của cô, những lý do này là rất đầy đủ.
Chu Nghiêm Phong không hỏi những vấn đề khác, chỉ nói: "Em đã bàn bạc với chị gái chưa?"
Lục Mạn Mạn thấy rằng anh động một chút là nhắc đến chị gái nguyên chủ, như thể anh ấy sợ rằng cô sẽ lợi dụng họ. Lục Mạn Mạn có lễ biết Chu Nghiêm Phong thích kiểu người nào. Anh thích kiểu tiểu thư khuê các, vợ tốt mẹ hiền. Ngày trước lúc đưa tiền cho cô, cô buộc tóc một nửa đầu kiểu công chúa, mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay tay phồng, nhìn rất thục nữ, anh nhìn cô chằm chằm mấy lần.
Chị gái của nguyên chủ gần giống với mẫu người anh thích, cả về ngoại hình lẫn tính cách.
Hai người trước kia đã hứa hẹn đính hôn, người anh cưới vốn phải là chị gái của nguyên chủ.
Không trách anh luôn quan tâm đến người ta.
Lục Mạn Mạn không vui nói: "Anh không cần lo lắng đến chuyện này. Em còn không hiểu chị gái em sao, chị ấy luôn nghe theo em. Hơn nữa, bán nhà rồi em cũng không chia thiếu cho chị ấy một đồng nào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận