[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 223: Sang Năm Mới (2)

Chương 223: Sang Năm Mới (2)Chương 223: Sang Năm Mới (2)
Nhưng mà để không tổn thương lòng tự trọng của nam chính nhỏ, cô cũng không nói gì mà tận hưởng nhận lấy.
"Chu Bỉnh lớn thật rồi, còn có thể chọn quà cho thím nhé. Cảm ơn cháu nhé, thím rất thích nó."
Ánh mắt Chu Bỉnh sáng lên, có chút ngại ngùng nhưng vô cùng vui vẻ, sờ sờ chóp mũi, muốn đi tìm ông nội và bà nội.
Chu Nghiêm Phong không chịu buông tha cậu bé: "Chúc Tết chú thím đi."
Lúc này Chu Bỉnh mới nhớ ra là còn có vấn đề này, cậu lễ phép đáp: "Chúc mừng năm mới chú, chúc mừng năm mới thím. Chúc chú thím sang năm mới công việc thuận lợi, vạn sự như ý, ngày nào cũng vui vẻ hạnh phúc."
Chu Nghiêm Phong trả lời: "Năm mới chú chúc cháu khỏe mạnh cao lớn, có tiến bộ trong học tập."
Anh lấy ra hai phần tiền mừng tuổi đã chuẩn bị sẵn, tính cả phần của Lục Mạn Mạn rồi đưa cho cháu trai.
Chu Chi Chi cũng có phần như thế.
Lão thái thái ở bên kia gọi Lục Mạn Mạn: "Mạn Mạn, con mau đến đây."
Hóa ra bà ấy chuẩn bị mì trường thọ cho cô.
Lão thái thái còn rất có tâm, kéo cho cô một sợi mì thật dài, cũng nói lúc Lục Mạn Mạn ăn tốt nhất không nên đứt đoạn.
Nhưng mà lão thái thái cũng biết sức ăn nhỏ bé của Lục Mạn Mạn nên chỉ cho cô nửa bát thôi.
Cả nhà quây quần xem Lục Mạn Mạn ăn mì.
Lục Mạn Mạn cố nhịn cười, gắp mì bỏ vào miệng, vô thức ăn hết sức cẩn thận, như thể nếu cô mà cắn đứt mì thì sẽ phụ lòng trông mong của cả nhà vậy.
Lão thái thái an ủi cô dù có ăn đứt đoạn cũng không sao, ăn không hết thì cũng không làm sao cả, có thể chia cho người nhà ăn cùng.
Chu Nghiêm Phong đứng ở đối diện nhìn cô cười.
Chỉ có lão gia ôm Chu Chi Chi không ngừng cổ vũ con dâu, vừa cổ vũ vừa hát: "Chiến binh của chúng ta tiến lên, tiến lên nào!"
Nuốt xong miếng mì cuối cùng, Lục Mạn Mạn cuối cùng cũng không nhịn được mà cười lên, dựa lưng vào ghế, một tay che nửa mặt, chỉ vào lão gia trách ông ấy quá đáng.
Lão thái thái quay đầu giúp con dâu dạy dỗ chồng mình, Chu Chi Chi không hiểu nên vui vẻ cười khúc khích, Chu Bỉnh cũng mỉm cười, trên mặt mỗi người đều hiện lên sự vui vẻ.
Chu Nghiêm Phong lấy máy ảnh lên và chụp, lưu giữ lại khoảnh khắc này trên tấm phim mỏng. Lục Mạn Mạn cũng không biết Chu Nghiêm Phong đã chuẩn bị máy ảnh từ lúc nào, cô khá bất ngờ.
Chu Nghiêm Phong đi tới đưa máy ảnh cho cô, cô cầm nó rồi nhìn trái nhìn phải, vừa dạy cô cách chụp ảnh, anh vừa nói: "Lúc nào ra ngoài chơi tôi sẽ chụp cho em."
Lục Mạn Mạn nghe vậy trong lòng cảm thấy ngứa ngáy: "Vậy anh giúp em chụp thêm ảnh đi, em có rất nhiều quần áo để chụp."
Nhiều quần áo cũng là lý do để chụp nhiều ảnh hơn, khóe miệng Chu Nghiêm Phong cũng cong lên, hứa hẹn với cô: "Được rồi, tôi sẽ giúp em chụp những bức ảnh thật đẹp."
Lục Mạn Mạn vui sướng.
Trước đây cô đã từng chụp ảnh bằng điện thoại di động mọi lúc, mọi nơi, có trời mới biết đã bao lâu rồi cô chưa được chụp ảnh!
Điện thoại đổ chuông.
"Cái, cái gì cơ?"
Lão thái thái vừa mới đón Tết Nguyên Đán, bỗng nhiên thân thể run lên, nước mắt lưng tròng, giọng điệu có chút bất ổn.
Sau khi mọi người yên tĩnh lại, Chu Nghiêm Phong vội vàng chạy tới đỡ mẹ, đưa bà cho cha an ủi rồi nghe điện thoại.
Lục Mạn Mạn di theo, nghe thấy lão thái thái nói: "Thụy Phong gửi thư!"
Hóa ra anh trai của Chu Nghiêm Phong là Chu Thụy Phong gửi tới một lá thư.
Sau hai năm trời cuối cùng anh ấy cũng gửi được một lá thư cho gia đình, gửi lời chúc mừng năm mới đến lão gia và lão thái thái ở chỗ nghỉ dưỡng, đồng thời báo tin cho hai trưởng lão.
Chu Nghiêm Phong nói vào micro: "Mời mở phong bì và đọc nội dung bức thư."
Lúc đầu Lục Mạn Mạn thắc mắc liệu chàng sinh viên tài giỏi này có bị nhầm lẫn không, anh trai của anh nói rằng anh ấy đã mất liên lạc là mất liên lạc luôn.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận